“Đừng! Ông nội không có chuyện gì đâu, Minh Dao sống với cháu mà! Không phải chỉ có cháu và ảnh để Nhiếp và tôi có thể tin tưởng vào nhân cách của ảnh để Nhiếp, không sao cả!”
Hiếm khi nào thấy diễn viên lạnh lùng này lại sẵn sàng dạy cô diễn một cảnh mà cô không biết.
Tô Noãn Tâm chỉ muốn nắm bắt cơ hội và học tập chăm chỉ
Ông Ngô cũng nghĩ, còn có một người khác nữa, cũng không tính là cô nam quả nữ ở cùng phòng.
Sau khi trở về khách sạn vào buổi tối, Tô Noãn Tâm gọi điện cho Lệ Minh Viễn như thường ngày.
Lệ Minh Viễn ngày nào cũng nhận được điện thoại của cô, đầu dây bên kia nhẹ giọng nói: “Kết thúc hết công việc rồi?” “Ừ, ăn cơm xong chưa?” “Vừa ăn xong.
“Chú có nhớ em không?” “Tạm thời thì chưa.
“Hừ, thực ra chủ không nhớ em chút nào!” “Anh còn bận việc kinh doanh, nghĩ đến em sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
“À, chú dạo này bận lắm sao?” "Ừ, sáng mai anh đi công tác nước ngoài nữa." “Đi bao lâu?” “Có thể ít nhất là một tuần, lâu nhất là nửa tháng” “Lâu như vậy à, cuối tuần về nhà cũng không gặp.
“Được rồi, anh sẽ trở lại càng sớm càng tốt.
“Vậy thì khi chú quay trở về rồi thì nhớ đến đoàn phim thăm em nhé!” “Được.
“Anh Lệ...!buổi tối ngủ chị nói mơ, gọi chú đó!” Minh Dao xen vào.
Khóe môi Lệ Minh Viễn khẽ cong lên nói: “Chị của em nói mơ đánh thức em à?” “Ừ! Thật đáng sợ, tối ngủ chị ấy còn nghiến răng!” “Em không có! Minh Dao, đừng nói bậy” “Chị, chị có đó! Anh Lệ, em không nói dối!”
Lệ Minh Viễn cười nói: “Anh tin em "Được rồi, hai người bây giờ ở cùng một phe đúng không!” “Vậy thì sao?” “Em tức giận rồi! Chú thối, không có ở đây mà còn ăn hiếp người ta!” “Anh bắt nạt em khi nào?” “Cùng với Minh Dao và nói những điều không tốt về em.
“Lúc em ngủ thật sự đã nghiến răng” “Em không có!” “Thỉnh thoảng còn nói mở.
“Phụt, chú mới là người ngủ mà nói mở đó.”
Minh Dao cười lăn lộn trên giường: “Chị xấu hổ, trên giường nghiến răng! Ha ha ha ha, em muốn nói cho mẹ nghe “Minh Dao, chị thấy em ngứa da thèm đòn đúng không!” “A, anh Lệ cứu em với, chị bắt nạt em”
Lệ Minh Viễn không khỏi cười nói: “Xin lỗi, ở xa quá không cứu được, Minh Dao chịu khổ rồi.
“Anh Lệ, em hiểu anh mà.
Nhưng mà em cũng rất thông cảm cho anh, ngoại trừ anh thì thật sự là không ai muốn một người phụ nữ như chị cả “Minh Dao, em muốn chết sao, lại dám nói lung tung, chị sẽ đánh mông em.
“Em không nói lung tung, chị là người phụ nữ hung dữ” “Nhìn chị đánh chết em này!” “Chị xấu quá, hu hu, anh Lê, chị ở trong đoàn phim thân với người đàn ông khác, chị ấy không nhớ anh chút nào.” “Phụt, em còn dám nói bậy! Chị đánh cho em sưng mông luôn” Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Thân với ai?” “Đó là Nhiếp Hạo! ảnh để Nhiếp! Cả ngày chị ấy như chó săn vậy đó, cứ trông ngóng người ta!” “Minh Dao, cái rắm! Chị không có!” “Anh Lệ, anh phải cẩn thận đó, tình địch của anh đã xuất hiện rồi! Nhiếp Hạo đó chính là thần tượng của chị.
Mỗi lần chị nhìn người ta cứ phải gọi là sùng bái vô cùng, như muốn dán mắt vào người ta.
*
Nhiếp Hạo?
Lệ Minh Viễn không biết nhiều về những diễn viên khác trong làng giải trí và anh cũng hiếm khi để ý đến điều đó.
Nhưng mà Nhiếp Hạo này thì anh biết.
Bởi vì anh đã xem những bộ phim anh ta đóng, chúng đều là kinh điển.
Quả thật không tệ và có một khuôn mặt hiếm có trên đời.
Anh là đàn ông mà còn cảm thấy người ta đúng là cực phẩm.
Tô Noãn Tâm, cô nhóc này còn là fan của anh ta..