Tô Noãn Tâm khổ sở nói: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng không tin con sao?”
Bên kia điện thoại, Tô Ngọc Mỹ sửng sốt một chút nói: “Những đoạn video trên mạng đó đều là giả?”
Tô Noãn Tâm sụt sịt nói: “Mẹ, nếu con nói là giả thì mẹ sẽ tin con sao? Chú sẽ tin con sao?” “Tất nhiên là mẹ tin con rồi, nhưng mà Minh Viễn thì mẹ không biết.
Noãn Tâm, những video đó là ai đã tạo ra vậy! Và, chuyện gì đã xảy ra?” “Mẹ, con chỉ biết rằng có ai đó đã hãm hại con.
Ngay cả Minh Dao cũng mất tích sau vụ chuyện đó, cô giáo bị sốc nên hôn mê, nhưng may mắn thay là ba của Minh Dao đã xuất hiện và tìm thấy Minh Dao.
“Trời ơi, Minh Dao không sao chứ?” “Không sao.
“Còn con thì sao?” “Con không biết.
Mẹ ơi, có thể con sẽ không về nhà trong thời gian ngắn.
Không biết chú có tin con không, có còn giúp con không.
Hu hu, mẹ ơi, con rất sợ, nếu chú không tin tưởng con, sau này không quan tâm con nữa thì sao?” “Không đầu Noãn Tâm.
Trước tiên con đừng khóc, cũng đừng sợ, Minh Viễn không phải loại người như vậy” “Nhưng con sợ mẹ ơi, trước đây con không thích chú lắm nên con cũng không quan tâm đến những thứ này, nhưng bây giờ con rất thích chú lắm.
Con rất sợ chú vì chuyện này mà không cần con nữa.” “Noãn Tâm ngốc, Minh Viễn không phải là người như vậy.
Nhưng dù Tô Ngọc Mỹ có an ủi thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn sợ.
Những đoạn phim đó được làm liền mạch đến mức ai xem rồi cũng sẽ tin.
Hơn nữa, đêm qua cô cũng không gặp bất kỳ nhân viên phục vụ nào trong khách sạn, thậm chí không một người chứng kiến mà giám sát khách sạn lại bị phá hủy.
Liệu chú có thực sự tin cô?
Cô không dám đoán nữa...!
Nếu như chú tin đó là sự thật và sau này không muốn cô nữa thì phải làm sao.
Nghĩ đến những điều này, Tô Noãn Tâm tràn đầy tuyệt vọng.
Cô không dám để mẹ cô lo lắng cùng với cô “Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.
Có ông nội Ngô bảo vệ con, con sẽ không sao.
Hai mắt Tô Ngọc Mỹ đỏ bừng, vô cùng đau khổ khi nghe thấy tiếng khóc của cô, nói: “Noãn Tâm, đừng lo lắng cho mẹ.
Mẹ đã sống lâu như vậy rồi, chuyện gì chưa từng trải qua chứ.
Một người phải trải qua thăng trầm một đời cũng không sợ gì nữa.
Có mẹ ở đây rồi, con cũng đừng sợ bất cứ điều gì, ngay cả khi Minh Viễn không tin con thì sau này mẹ sẽ đưa con đến sống ở một thành phố khác.
Con đừng bận tâm về những chuyện này nữa, được không?”
Tô Noãn Tâm sụt sịt nói: “Mẹ, con không sao đâu, mọi chuyện không đến nỗi tệ như vậy” “Được, con đừng nghĩ nữa, cứ ăn no rồi ngủ một giấc thật ngon.
Trước tiên con đừng có ra ngoài là được, chờ Minh Viễn trở về sẽ giải quyết mọi chuyện, còn mẹ ở nhà đợi con quay lại.
“Được rồi, mẹ, mẹ tuyệt đối đừng đến thăm con.
Hiện tại thì con giống như một miếng thịt, mọi người đều muốn xé nát con ra, nếu ngay cả mẹ cũng như vậy thì cũng không tốt.
Mẹ nên chú ý an toàn khi ra ngoài đó, mẹ nhớ nhé!” “Noãn Tâm, đừng lo lắng, Minh Viễn đã phải người đến bảo vệ mẹ trước khi ra nước ngoài.
“Chú cũng phải người tới bảo vệ con, nhưng tối hôm qua trong khách sạn xảy ra chuyện gì, những người đó chỉ ở bên ngoài khách sạn thôi.” “Cho nên, Minh Viễn vẫn lo lắng cho chúng ta! Chỉ là thế giới này vô thường không sao cả, rồi sẽ qua thôi!”
Cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm tuyệt vọng ngồi ở trên giường, ôm giường khóc.
Cho đến khi trời tối, điện thoại di động của Lệ Minh Viễn đều đang tắt.
Căn bản là không gọi được, Lý Mạnh cũng vậy..