Nhiếp Hạo cười.
Anh nói: "Có thể bởi vì cuộc sống của bản thân quá tệ...!Cho nên mỗi khi diễn một vai, muốn thật sự trở thành người đó, không muốn làm chính mình...!Mới có thể diễn tốt như thế.
Nhưng đáng buồn nhất chính là...!anh mãi mãi cũng không trở thành người đó được, anh chỉ có thể hưởng thụ cuộc sống của người đó,
Bởi vì đó là phim...!đã định sẽ có ngày kết thúc.
Cho nên, cách tôi diễn xuất...!bí quyết hóa thân thành nhân vật, cô nhóc kia chưa chắc đã học được.
Diễn xuất bằng cả tính mạng, đúng là không phải ai cũng có thể làm được.
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi." Lại nghe Nhiếp Hạo nói: "Tôi cảm thấy rất kỳ lạ...!Anh rõ ràng đã điều tra rõ thân phận của tôi, cũng biết tôi là nô lệ va là một người như thế nào, vì sao lại không xem thường tôi một chút nào?" "Người cố gắng sống trên thế giới như vậy...!Tôi có tư cách gì đi xem người khác?"
Nói xong câu đó, Lệ Minh Viễn liền rời khỏi phòng nghỉ.
Để lại một mình Nhiếp Hạo ngồi trên ghế sa lon trong phòng nghỉ ngẩn người...!Bỗng nhiên, anh ta cười.
Trong miệng nhẹ giọng nỉ non nói: "Bởi vì lời trăng trối của mẹ tôi...!Bà ấy muốn tôi phải sống thật tốt."
Cho nên, mới cố gắng như vậy.
Lúc không còn ai, ánh mắt Nhiếp Hạo dần dần bắt đầu trở nên trống rỗng vô hồn...!
Sau khi Lệ Minh Viễn rời khỏi phòng nghỉ của Nhiếp Hạo, không trực tiếp trở về công ty, đúng lúc giữa trưa, định đưa cô nhóc ra ngoài ăn một bữa ngon.
Lại không tìm được cô.
Đi tới phòng nghỉ của Ông Ngô, mới bị Ông Ngô vẻ mặt đắc ý báo cho biết: "Con bé đi làm món ngon cho tôi rồi, không cần đến thằng nhóc cậu đưa con bé ra ngoài ăn."
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Ông Ngô sao bảo cô nhóc nhà tôi, đúng là thật dễ dàng."imgwebtruyen
.