"Được rồi...!Mẹ trở về đi làm, Minh Viễn, Noãn Tâm giao cho cháu đó!" "Khiến dì Tô vất vả đi một chuyến...!Dì về trước đi, hôm nay cháu không đến công ty, ở nhà chăm sóc Noãn Tâm" "Được."
Sau khi Tô Ngọc Mỹ đi, Tô Noãn Tâm bị Lệ Minh Viễn đưa về phòng để bôi thuốc lên những vết đỏ cho cô.
Trên cánh tay, trên đùi, đều có vài chỗ bị thương.
Tô Noãn Tâm đau đến khóe miệng co giật nói: "Mẹ em có thể ra tay độc ác như thế với em...!"Không thể trách dì Tô, thật là lo lắng em sẽ xảy ra chuyện." "Em biết...!Anh cũng bị em dọa sợ" "Ừ, cũng có chút thoải mái nữa."
Tô Noãn Tâm nghe vậy, hình như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt ửng đỏ cúi thấp đầu nói: "Anh là...!lưu manh." "Ừ? Anh làm sao lại là lưu manh? Không phải em chủ động sao?" "Đó là em...!em do em, còn chưa thoát khỏi vai diễn à..."
Lê Minh Viễn một tay, nâng cằm của cô lên nói: "Xấu hổi sao?"
Tô Noãn Tâm không có chỗ giấu đi ánh mắt, hờn dỗi liếc anh một cái nói: "Anh thật là xấu xa...!"Lại đây"
Tô Noãn Tâm nghe lời đi qua, ngồi lên đùi của anh, ôm cổ anh, tựa đầu trên vai anh nói: "Anh ôm." "Ngoan...!"Anh, anh đừng lo lắng cho em, em sẽ cố gắng làm tốt." "Ừ, anh tin em...!Nhưng, vẫn sẽ lo lắng." "Anh à, các anh kinh doanh, nguy hiểm và gặt hải đều có tỷ lệ với nhau...!Nguy hiểm càng lớn thì càng có nhiều lợi ích, gặt hái cũng lớn, việc này của em cũng giống vậy, mặc dù sẽ gặp nguy hiểm, nhưng, một khi em học được cách thức, kỹ thuật diễn xuất của ảnh để Nhiếp...!Sau này kỹ năng của em, ở trong ngành giải trí, cũng có thể đứng hàng trên các tên tuổi nổi tiếng...!Em diễn một bộ phim, không chỉ là một bộ phim nữa, mà là một phần cuộc sống của em, những chuyện em đã trải qua...!
Em diễn một vai diễn...!để có thể thổi hồn vào một vai diễn, đối với diễn viên mà nói, đó là một vinh dự"
Đối với rất nhiều diễn viên mà nói, trong cuộc đời, có thể thổi hồn vào trong một tác phẩm, diễn một vai diễn thật sống động, đều là vinh dự.
Ví dụ như Tây Du Ký có rất nhiều vai diễn, dựa vào một bộ phim, bao nhiều vai diễn diễn rất sống động!
Có người chỉ dựa vào một vai diễn mà thành công cả đời.
Mà Nhiếp Hạo lại là một ngoại lệ, anh ta đóng mỗi bộ phim, đều thổi hồn của mình vào trong đó.
Đến mức mỗi một vai diễn trong phim, đều được anh ta diễn trở thành tác phẩm kinh điển, bất kể say này bộ phim đó có được phục chế lại bao nhiều lần, cũng không có người nào có thể vượt qua được anh ta.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta đứng đầu trong ngành giải trí và đứng vững ở vị trí ảnh để suốt hai mươi năm qua, phong độ cũng không bao giờ đi xuống
Thực chất bên trong Tô Noãn Tâm là kính trọng người như vậy.
Với cô mà nói, những thứ đó là ước mơ mà suốt cuộc đời cô muốn theo đuổi.
Giờ khắc này, Lệ Minh Viễn ở trong mắt Tôi Noãn Tâm, thấy được một ý chí cuồng nhiệt.
Anh cũng không có lý do gì, đi ngăn cản cô làm việc bản thân yêu thích.
"Em làm gì...!Anh đều ủng hộ em."
Tô Noãn Tâm cười, cười đến vẻ mặt sáng rực ôm cổ anh, hôn một cái lên môi anh.
Sau đó tràn đầy tự hào nói: "Anh của em, là người tốt nhất thế giới này!" "Em cũng rất tốt."
Cô nhóc có những ước mơ mà anh chưa từng
CÓ
Có lẽ đời này anh không còn cơ hội trải nghiệm nữa, lúc còn trẻ có những ước mơ chưa kịp hoàn thành.
Nhưng cô nhóc lại có
Anh có thể, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô từng bước một tiến gần tới ước mơ.
Sau này nhìn thấy cô hoàn thành ước mơ, cảm giác cực kỳ thành công, cảm giác hài lòng.
Anh nghĩ, thời điểm đó anh nhất định sẽ cảm động lấy..