“Không cần...!Chú có việc thì đi làm đi, em không phải là con nít...!em nghỉ ngơi một lát, khỏe rồi đi đón Minh Dao, sau đó cùng nhau về đoàn làm phim...!“Ừ, kêu tài xế chở em
Nói xong, Lệ Minh Viễn đặt cô lên giường, vén chăn lại rồi xoay người rời đi.
Mà đến khi anh rời đi, Tô Noãn Tâm liền trở nên tỉnh táo, eo vẫn rất đau, chỗ ấy cũng đau...!nhưng không chịu nổi tâm trạng vui sướng của cô! Chú còn bảo tài xế sẽ đưa cô tới đoàn làm phim.
Nhưng cô có rất nhiều chiếc xe thể thao, không lái thì lãng phí lắm! Cô không chỉ muốn tự lái xe tới đoàn làm phim mà còn muốn chở Minh Dao đi hóng gió nữa cơ!
Tô Noãn Tâm nghỉ tạm một hồi rồi vào phòng tắm, xả nước tắm ngâm cánh hoa cho mình.
Sau khi ngâm xong, cảm giác đau nhức trên người giảm bớt rất nhiều.
Cô mặc quần áo vào phòng giữ quần áo, chọn một chiếc áo hoodie và váy ngắn, phối hợp với vớ và giày thoải mái, phong cách trẻ trung năng động.
Thay đồ xong, cô sung sướng đi xuống gara.
Chiếc xe thể thao màu hồng lúc nãy vừa lòng cô nhất.
Nhưng họ mới làm xong chuyện ấy trong xe, chắc mùi còn chưa bay hết.
Tô Noãn Tâm ngầm nghĩ rồi chọn một chiếc xe thể thao màu xanh hoàng gia, lấy chìa khóa trên nóc xe rồi chạy ra gara, định luyện tập một chút rồi mới lái ra ngoài.
Cho dù cô không muốn sống thì khi chở người khác, cũng phải để ý mạng sống của người ta.
Luyện tập khoảng hai tiếng, Tô Noãn Tâm mới lái xe thể thao thành thạo hơn.
Sau khi bụng đã đói réo lên ầm ĩ cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn trưa.
Trong lâu đài còn chưa an bài người hầu nấu cơm, chỉ có người bảo vệ cửa, cho nên cô chỉ còn cách xe ra ngoài ăn cơm.
Tô Noãn Tâm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe thể thao rời khỏi lâu đài.
Khi dùng điện thoại chỉ đường, cô mới thấy tin nhắn mà Lệ Minh Viễn gửi cho mình: Ngủ dậy nhớ đi ăn cơm.
Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm gửi tin nhắn trả lời: “Em biết rồi”
Không ngờ bên kia hồi âm ngày: “Em ngủ nhanh vậy?” “Không được à?” “Được chứ.
Em định ra ngoài hả?” “Đúng thế! Em đói, định ra ngoài tìm đồ ăn”imgwebtruyen
.