**********
“Tôi tin cậu, cho nên cậu phải đi theo tôi.
Cậu còn rất trẻ, cuộc đời của cậu không thể bị hủy hoại.
Chờ đến khi hợp đồng 10 năm kết thúc, quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cậu cũng đã trôi qua rồi.
Nhóc Năm cười khổ: “Em làm gì còn cuộc đời nào, bây giờ em chỉ mong sao mẹ viện trưởng khỏe lại, bọn nhỏ có cảnh ngộ như em trong viện mồ côi có thể ăn no mặc ấm thôi.” “Cho nên cậu càng phải đi theo tôi một chuyến”
Nhóc Năm lại do dự: “Em biết chị Tô sống rất tốt, nhưng em không muốn thêm phiền cho chị.”
Bình dân gả vào hào môn đã là chuyện rất mộng ảo, mặt ngoài chị Tô rất phong cảnh, nhưng sau lưng không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực đâu.
Cho nên cậu thật sự không muốn thêm phiền cho cô ấy.
Tô Noãn Tâm nhướng mày: “Việc nhỏ này thì sao có thể thêm phiền cho tôi.
Đi thôi, lên lầu rồi nói, cần tôi kéo cậu không?”
Nhóc Năm bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng vẫn bỏ qua hoạt động của công ty, bị Tô Noãn Tâm kéo tay đi, không phát hiện mình đã bị chụp lén.
Sau khi Tô Noãn Tâm lái xe thể thao đi ăn đồ ăn nhanh thì lại lái xe thể thao cua trai trẻ ở tầng hầm đỗ xe.
Hai người còn tiếp xúc thân thể với nhau.
Thấy video quay lén trên mạng, Lệ Minh Viễn suýt nữa phun máu.
Lý Mạnh dở khóc dở cười: “Cho nên tại sao tổng giám đốc lại tặng xe thể thao cho cô Tô?” Lê Duyệt Tư tức giận trừng anh ta: “Tôi có biết cô ấy to gan đến thế đâu?” “Cho nên tổng giám đốc à, cưng chiều cô Tô phải cẩn thận...!Thu liễm một chút đi.
Cô Tô nhà người ta ngoan ngoãn nghe lời, đến lượt anh thì chỉ hận không thể đào tim đào phổi cho người ta, cũng là không ai bằng.
Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói: “Tôi làm gì còn cần cậu dạy dỗ sao?” “Tổng giám đốc, tôi sai rồi...!“Cút đi làm việc đi.” “Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Lệ Minh Viễn bực bội cả buổi chiều mà vẫn không nhận được một lời giải thích của Tô Noãn Tâm.
Đừng nói là giải thích, ngay cả tin nhắn hỏi han cũng không có.
Đây là bị trai trẻ mê hoặc rồi à? Hoàn toàn không chú ý tới anh, quên mất anh là ai rồi sao? Lệ Minh Viễn quả thực sụp đổ.
Sau khi Tô Noãn Tâm đưa nhóc Năm vào phòng làm việc, lễ tân của phòng làm việc thấy bà chủ đã tới, còn dẫn theo một cậu trai trẻ thì lập tức báo cho Ngô Thu.
Nhh và Bạch Kỳ Sương bế Minh Dao ra khỏi văn phòng.
Thấy Tô Noãn Tâm, Minh Dao hớn hở chạy tới, Tô Noãn Tâm bế cô bé lên.
Lúc này Minh Dao mới nhìn sang nhóc Năm, đôi mắt sáng ngời: “A, anh ấy đẹp trai quá.”
Tô Noãn Tâm chớp mắt với cô bé: “Minh Dao thích không? Chị giới thiệu cậu ấy làm bạn trai cho em nhé?”
Không ngờ Minh Dao còn nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “Em không có ý kiến, chẳng qua mẹ em chắc chắn sẽ không cho em yêu sớm đâu.
Nghe vậy, Bạch Kỳ Sương suýt nữa hộc máu.
“Noãn Tâm, bình thường em dạy Minh Dao kiểu đó hả?” “Ha ha, cô à, bọn em đùa với nhau ấy mà, cô đừng cho là thật.
Chị Ngô, cô, em giới thiệu cho hai người, đây là nhóc Năm, em trai em
Ngô Thu kinh ngạc: “Noãn Tâm có em trai hồi nào?” “Đồng nghiệp ở nơi làm việc cũ của em, giống hệt như em trai em vậy á.
“À à, em trai nuôi à, nếu có khách tới thì vào văn phòng với chị, vừa uống trà vừa trò chuyện đi.” “Vâng chị Ngô, đi thôi nhóc Năm, chị Tô dẫn cậu bay.