**********
"Khoảng thời gian ở trong nước, mẹ em chưa bao giờ dẫn em ra ngoài gặp người khác, nhưng sẽ dạy em học rất nhiều thứ.
Mẹ dồn hết thời gian và tinh lực cho em.
Anh Lê, không phải em bị tự kỷ từ nhỏ, mà sau này mới bị.
Mẹ nói em rất thông minh, thông minh hơn người thường rất nhiều, học tập rất nhanh, cho nên mới cho em học nhiều thứ như thế.
Mẹ sợ một ngày nào đó mẹ đi rồi, em không thể sống sót một mình nên đã dạy em rất nhiều bản năng sinh tồn của trẻ con.
Mẹ chưa từng nghĩ rằng em còn nhỏ tuổi mà phải tiếp thụ nhiều thứ như thế thì bộ não sẽ sụp đổ, chỉ biết ép em học “Em vừa sống trong những ngày như vậy, Kỷ Vân Như vừa phải người đuổi giết mẹ.
Mẹ dẫn em chạy trốn khắp nơi, chịu hết khổ cực.
Đến buổi tối, em đang ngủ cũng sẽ bừng tỉnh vì mẹ mơ thấy ác mộng.
Em rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, nhưng ngay cả mẹ cũng bị ác mộng hoảng sợ đến run rẩy òa khóc.
Em không tìm được cảm giác an toàn trên người mẹ, ngay cả nằm mơ mẹ cũng kêu Kỷ Vân Như tha cho tôi đi, cho nên từ rất nhỏ, em đã biết tên Kỷ Vân Như “Không phải em muốn giấu mình trong thế giới của mình, mà em bị ép phải trốn vào đó.
Em sợ hãi, nhưng mẹ không thể cho em cảm giác an toàn, mẹ chỉ biết ép em học tập.
Từ nhỏ tới lớn em chưa từng được tiếp xúc với mấy người, em sợ trao đổi với người khác, người khác nói chuyện to tiếng một chút cũng sẽ khiến em hoảng sợ giật mình.
Em không muốn làm bản thân mình.
Anh Lệ, em với Nhiếp Hạo là một loại người, cho nên anh ấy hiểu em, em cũng hiểu anh ấy.
Chỉ tiếc rằng anh đã có người muốn bảo vệ cả đời, em xuất hiện quá trễ.
Anh Lệ, tối qua Kỷ Vân Như đuổi giết em, Nhiếp Hạo liều mạng bảo vệ em, giấu em vào thùng rác.
Sáng nay khi em ra khỏi thùng ác đi tìm anh ấy, cả người anh ấy toàn là vết thương.
Em không nhịn được ôm anh ấy một lát, sau đó chào tạm biệt anh ấy.
Em hy vọng sau này anh ấy sẽ khỏe mạnh.
Người mà anh ấy muốn bảo vệ là Kỷ Vân Như, Kỷ Vân Như muốn giết em, em sẽ mang lại xui xẻo cho anh ấy.
Ánh mắt Lệ Minh Viễn phức tạp nhìn cô bé: “Em khó chịu lắm hả?” “Vâng...!rất khó chịu, nhưng khó chịu cũng vô ích.
Chỉ cần còn sống thì chúng ta vẫn phải sống, mẹ là vậy, em cũng thế, mọi người đều như vậy”
Lệ Minh Viễn đi tới xoa đầu cô bé: “Từ nhỏ đã phải trải qua quá nhiều đúng là không tốt chút nào, nhưng đó là cuộc đời của mình, không thể tự lựa chọn.
Em là vậy, Nhiếp Hạo cũng vậy, nhưng con người còn sống thì phải có tín niệm.
Em đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy nhớ em vẫn chỉ là một đứa bé thôi.
Chuyện tối qua anh sẽ giấu kín giúp em, cố gắng làm một đứa bé vô tư lự đi.” “Cảm ơn anh Lệ.
Anh Lệ biết chuyện của Nhiếp Hạo không? Mỗi lần anh ấy đều lừa em kể chuyện của em mà không chịu kể cho em nghe chuyện của anh ấy, đồ lừa đảo" “Chuyện của Nhiếp Hạo không hợp với con nít.
Chờ em trưởng thành rồi hỏi anh ta, anh ta sẽ kể cho em nghe Minh Dao lập tức biết chuyện của Nhiếp Hạo có lẽ còn tàn khốc, âm u hơn mình nghĩ.
"Thật a? Nhưng lúc đó có lẽ em sẽ không muốn biết nữa.
"Vậy thì đừng hỏi.
Quá khứ của em vốn đã tối tăm rồi, không cần biết nhiều thứ tối tăm hơn, sẽ bất lợi cho sự trưởng thành của em.
“Anh không thử thì sao biết là không thể làm được?” Minh Dao nghiêng đầu nhìn anh: “Có khả năng đó không?”.