Vừa đập vừa tức giận hét lớn: "Tôi cho các cô bắt nạt Diễm nhà tôi này, cho các cô bắt nạt cô ấy này! Một đám thần kinh Không phải là điều kiện gia đình tốt sao! Có thể bắt nạt người ta như vậy sao? Điều kiện gia đình tốt là cha mẹ cho, đầu thai vào gia đình tốt là do may mắn! May mắn còn không quý trọng, vậy các cô phải gặp được người không may như tôi!"
Cô có ông chủ ở đó, chả sợ cái gì cả! Đập thì cứ đập thôi.
Những nữ sinh trong ký túc xá kia đau lòng gào thét. Người đứng xem bên ngoài phòng ký túc ai cũng đều trợn mắt hốcmôm.
Dương Diễm che trán.
Xong rồi.
Đây chẳng còn là chuyện tiết kiệm một năm tiền phí sinh hoạt là có thể đền nổi nữa rồi.
Thế nhưng Tô Noãn Tâm đang giúp cô ấy xả giận... Thấy cô vì mình mà tức giận như thế, cô ấy cũng không hạ quyết tâm ngăn cản nữa.
Mà thôi, trước cứ đập bình đập cho hết di da!
Lâm Xuân Mạn yên lặng nhìn hết từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng đậm.
Cuối cùng đang lúc nơi đây tranh cãi ẩm ĩ, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của 113.
"Này, chú cảnh sát, cháu là sinh viêncủa Đại học Sân khấu Điện ảnh, hiện giờ ở ký túc xá bọn cháu có một người không biết từ đầu tới đang gây chuyện đây... Đập hết đồ ở ký túc bọn cháu rồi, phiền chủ đến đây giúp cháu bắt kẻ xấu.
Ký túc vốn đang tranh cãi ầm ĩ đột nhiên vì tiếng này vang lên, lập tức yên tĩnh
lai.
Trời ạ!
Vậy là Lâm Xuân Mạn lại báo cảnh sát.
Sinh viên đứng bên ngoài phòng ký túc đều bị cảnh tượng ấy dọa sự ngây cả người.
Dương Diễm cau mày nói: "Lâm Xuân Mạn! Vậy mà cô lại báo cảnh sát"
"Làm gì? Không thể sao? Vốn chuyện là bồi thường tiền là xong việc, hai người lại càng muốn gây rối thành việc có thể truy cứu phạm tôi, tôi cũng bất đắc dĩ thôi!"Tô Noãn Tâm nghe vậy, Lâm Xuân Mạn thế mà lại kêu cảnh sát đến đây bắt kẻ
xấu, ép mình đi.
Mẹ nó.
Cô mà lại là người xấu?
Được.
Người xấu phải không?
Vậy cô không ngại tệ hơn nữa!
Đã chơi lớn rồi, đến mức bị chú cảnh sát bắt đi, vậy cô còn chờ cái quái gì nữa?
Nhìn cái tác phong bình tĩnh của Lâm Xuân Mạn, coi người ta là đồ chơi để đùa bỡn, người ta càng khó chịu, càng khủng hoảng sợ hãi, cô ta lại càng mang cái bộ dáng vui vẻ, quả thực là giận không chỗ nào xả được.
Vậy mà lại như thế, thế thì cũng đừng muốn sống tốt hơn nhé.
Tô Noãn Tâm quăng một món cuốicùng xuống, hình như là một cái túi xa xỉ, sau khi dùng sức đập xuống đất, liền vợt về phía Lâm Xuân Mạn.
Nắm lấy cổ áo của cô ta, vung lên.
Nụ cười trên mặt của Lâm Xuân Mạn ngay tức khắc biến thành một nụ cười lạnh, nói: "Làm gì vậy? Còn muốn ra tay sao? Làm tổn hại đến đồ vật cũng đến tiền giữ tạm giam, thế nhưng đả thương người khác là phải ngồi tù đó:"
Sau một giây, Lâm Xuân Mạn đột nhiên cảm thấy mũi đau xót.
Cái mũi mới vừa làm không lâu, bị đánh đến nổi lệch sang một bên, lúc này ngay tức thì thay đổi khuôn mặt nói: "Con điểm này! Mày biết tạo là ai không? Dám ra tay với tao?"
"Cái loại con gái ngang ngược kiêu ngạo như cô gần đây tôi may lắm, mới vừa thu thập được hai người, tôi không ngạithêm một người như cô đâu!"
Nói xong, lại vung một cái tát đánh lên mặt cô ta.
Lâm Xuân Mạn cậy có gia thế nên vẫn luôn nghênh ngang trong trường Sận khấu Điện ảnh, vẫn là lần đầu bị người khác dạy dỗ ác liệt trước mặt nhiều người như vậy.
Đang muốn đánh lại, chợt nghe thấy bên cạnh có người ngạc nhiên hô lên: "Trời a! Xuân Mạn, mũi của cậu bị lệch rồi kìa..."
Lâm Xuân Mạn theo bản năng giơ tay che kín mũi của mình ngay lập tức.
Sau đó hung ác trợn mắt nhìn về phía người vừa nói ra.
Ngoài ký túc xá vốn toàn người đến đây xem náo nhiệt, lúc này cũng đều nhìn về phía cái mũi của Lâm Xuân Mạn, thấy cô ra đưa tay che, cách làm giấu đầu hở đuôi như vậy, lập tức có người kinh ngạc nói:"Không phải Lâm Xuyên Mạn vẫn khẳng định mình không phẫu thuật sao? Sao lại bị đánh mà lệch cả mũi thế?"
"Cậu bị ngu à, cô ta nói không phẫu thuật thì không phẫu thuật sao, có thể mà cậu cũng tin."