Chú Là Của Em

Chương 80: Cô muốn lên trời cũng đều được





"Hừ, đúng là không nhìn nồi cái tính nghèo nàn này của các người, cái gì cũng không hiểu, tưởng rằng thi đỗ vào đại học là ngon rồi là, ở trong trường học có thể bắt nạt người khác! Xuân Mạn nhà chúng tôi lớn ngần này chúng tôi cũng không nỡ động đến đầu ngón tay của con bé, các người xem lại mình xem, khiến con bé bị thương thành cái dạng gì rồi! Tôi cũng nói cho các người biết luôn, chuyện này chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu!"

Trước khi Tần Thiên vào cửa đã gọi điện thoại cho Lê Minh Viên.

Cho nên bên trong có chuyện gì xảyra, Lê Minh Viễn đều nghe được rõ ràng qua điện thoại.

Đều là người thông minh, nghe sơ sơ cũng biết là chuyện gì đang xảy ra rồi.

Tần Thiên yên lặng nhìn lướt qua đám người, cười nói với đầu bên kia điện thoại: "Hình như cô nhóc nhà cậu đánh lệch cả mũi cô chủ nhà họ Lâm rồi... Đẹp kỳ lạ ta."

Khóe miệng của Lệ Minh Viễn hơi có quắp lại: "Dưới tình huống bình thường, mũi sẽ không bị đánh lệch mà đúng không?"


"Không sai, có dao kéo động vào thì mới bị đánh lệch được."

Lệ Minh viễn nhưởng nhưởng mày, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hỏi: "Có ta đâu?"

"Đừng hoảng, để mình hỏi một chút "

Không hoảng!"Hai vị quý nhân, thành thật xin lỗi... Chúng tôi mới biết chút chuyện từ chỗ con gái, con gái nhà chúng tôi qua thật là đã sai, thế nhưng, đánh người đập đồ lại là Tô Noãn Tâm, không liên quan đến con gái chúng tôi."

Lâm Xuân Mạn hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Đó cũng là đồng phạm!"

"Mẹ, Noãn Tâm là vì trút giận giúp con mà!"

"Con ngậm miệng lại! Kêu con đừng có qua lại với nó nhiều, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, con không tin! Giờ thì sao! Phải gánh vác mệt chưa! Bố với mẹ khổ sở kiếm tiền để cho con đi học, không phải để con gây chuyện trong trường học!"

"Xin cho hỏi, Tô Noãn Tâm đang ở

Tần Thiên vừa mở miệng, trong sảnhlớn của đồn cảnh sát lập tức yên tĩnh lại.

Tầm mắt của người nhà họ Lâm lẫn người nhà họ Dương, đều đồng loạt nhìn về phía Tần Thiên.

Lâm Xuân Mạn trông thấy Tần Thiên, ánh mắt sáng rực lên!

Đúng là một anh chàng đẹp trai phong cách nho nhã


Dương Diễm thì tò mò, đây là ai vậy?

Thân thích của Noãn Tâm sao?

Thế nhưng người thân của nhà Noãn Tâm hầu như đều ngại vì mẹ cô bị bệnh, sợ hai người tìm tới cửa để vay tiền, đều không qua lại với hai mẹ con họ sao?

Một cảnh sát đi ra nói: "Đang ở phòng thẩm vấn đợi người nhà, xin hỏi anh là ai?" "Tôi là anh trai của cô ấy, phiến dân có

ấy ra đây, tôi nghe ngóng chút tình hình,

sau đó thương lượng xử lý với mấy nhàkhác về chuyện hôm nay."

Anh trai của Tô Noãn Tâm?

Lâm Xuân Mạn khẽ nhíu mày... Đây là núi dựa mà Tô Noãn Tâm mời tới sao?

Nhìn qua hình như không phải người bình thường, bộ tây trang trên người kia... Vừa nhìn đã biết là được đặt may theo yêu cầu rồi.

Còn có chiếc đồng hồ đeo tay kia, nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đó trước kia cô ta cũng từng vừa ý một cái, nhưng mẹ cô ta cảm thấy quá đắt, không chịu mua cho cô ta.

Dù sau có yêu thương cô ta thế nào đi nữa, cũng sẽ không tốn tiền mua cho cô ta một cái đồng hồ đeo tay hơn ba trăm tỷ...

Rất nhanh, đang lúc mọi người suy đoán đủ thứ về Tần Thiên, Tô Noãn Tâm được dẫn ra ngoài.Thấy Tần Thiên thực sự tới đây, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt toàn ý cười đi về phía anh ta, giọng nói vô cùng thân thiết hô lên: "Anh Tần, làm phiền anh đi một chuyển rồi."


Kiếm một cái ơn, không phiền.

Tần Thiên cười nhạt nói: "Chuyện này cô muốn xử lý như thế nào?"

Hai tròng mắt của Tô Noãn Tâm không khỏi sáng lên nói: "Tôi muốn xử lý như thế nào, đều được sao?"

"Đúng." Chỗ dựa vững chắc của nhà người đang ở xe bên ngoài, gần lắm.

Cô có muốn bay lên trời, cũng đều được.

Chẳng qua anh ta chỉ giữ chức môi giới, ra mặt mà thôi,

"Được! Vậy tôi muốn cô Lâm Xuân Mạn đây xin lỗi bạn tôi! Đồng thời còn phải cam đoan rằng, sau khi trở về thì dọn khỏi ký túc xá, cách xa khỏi bạn tôi ra, say này không được phép bắt nạt cô ấy nữa! Sau đó, hôm nay tôi đập hỏng cái gì đó, cô ta "không được tìm bạn tôi và tôi đòi đền tiền Là cô ta đập vỡ đồ của bạn tôi trước, tôi mới trả đũa cô ta! Người đi bắt nạt lại bị bắt nạt lại, đơn giản là đáng đời thôi!"

"Tô Noãn Tâm, cô đừng có mơ!" Lâm Xuân Mạn nhíu mày lạnh lùng nói.