**********
Trong phòng làm việc của ông cụ Lệ, Lệ Minh Viện đang bị mắng.
“Vừa nãy thằng nhóc cháu nói như vậy, không sợ khiến cho Minh Thành bị kích thích nhảy xuống sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nếu như mới như vậy mà đã bị kích thích nhảy xuống thì cũng không sao...!người nội tâm quá yếu ớt, lần này không chết thì lần sau cũng phải chết”
"Ông thấy thằng nhóc cháu chính là bạc tình bạc nghĩa!”.
“Vâng, cháu thừa nhận”.
“Vậy tại sao cháu đối với con nhóc kia thì lại không bạc tình bạc nghĩa?”
"Bởi vì em ấy ngoan ngoãn làm cho người ta thích...!không bạc tình bạc nghĩa nổi với em ấy”
"Ông nội thấy cháu không ngoan ngoãn, không nghe lời, không đáng yêu đúng không, cho nên ông cứ như vậy nhà chọc giận cháu!” “Chính ông nội kêu cháu trở về”
Nếu không thì anh đã không phải đến đây để cảm thấy buồn nôn, ở nhà đẩy xích đi cho nhóc con, nghe tiếng cười như chuông vàng của nhóc con không phải sẽ tốt hơn sao?”
"Ông thấy thằng nhóc cháu muốn làm ông tức chết!” Dứt lời, bên ngoài cửa vang lên tiếng ông quản gia: “Ông chủ, cậu chủ, người của chi ba đến đây” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Để cho bọn họ vào đi” Lần trước Minh Nguyệt vừa mới qua bên chỗ anh, chưa tới hai ngày mà chuyện đã lộ ra bên ngoài ánh sáng.
Cho nên chuyện bị tuôn ra nhanh như vậy, chắc chắn chi ba có không ít công lao...!Gần như không cần điều tra, Lệ Minh Viễn cũng đoán ra được.
Chỉ là không ngờ Lệ Minh Hoàn coi như là sáng suốt, dẫn người tới khai báo trước.
Cũng bớt việc giúp anh.
Ông cụ không hiểu sao nhìn về phía anh nói: “Không phải bảo bọn họ ngồi im trong nhà đợi sao, tại sao vẫn chạy ra ngoài?”
“Chuyện này, nếu như cháu đoán không sai là Minh Nguyệt không cẩn thận nghe thấy cháu nói, trở về nói cho thím ba, cho nên mới náo loạn ra nhanh như vậy...”
“Được! Thằng nhóc thối này, chuyện này quả nhiên có quan hệ với cháu!”
“Không, không quan hệ! Cháu không biết là Minh Nguyệt nghe thấy được, chỉ là cảm thấy kỳ quặc cho nên mới hoài nghi nó”.
“Cái đó cũng có quan hệ với thằng nhóc cháu!” "Ông nội cảm thấy bây giờ nói những lời này có ý nghĩa sao?” “Hừ!” Ông cụ Lệ ngạo nghễ hừ lạnh với anh một cái, quay đầu không nói chuyện.
Lệ Minh Viễn suýt nữa bị tức cười.
Một nhà bốn miệng chi ba đi vào trong phòng làm việc.
Lệ Minh Viễn vừa đi vào đã trực tiếp quỳ xuống với ông nội mình: “Ông nội...!Minh Nguyệt biết sai rồi”
Viên Cát Kỳ sợ chuyện này dính níu tới con gái, vội vàng nói: “bố...!chuyện này là tại con, Minh Nguyệt không làm chuyện gì, Minh Nguyệt chỉ là tin tưởng con, cho nên sau khi nghe lén ở chỗ anh họ thì quay trở về nói cho con...!Nó không nghĩ là con sẽ làm ra mọi chuyện thành như vậy.”
Ông cụ Lệ trợn mắt nói: “Các người suốt ngày ăn nọ rửng mỡ rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Những vãn bối này ai cũng tốt đẹp, bản tính đơn thuần, các người làm trưởng bối, cái này hồ đồ chỉ hơn không kém cái khác!”
“Tôi thấy thời gian này không thể cứ trôi qua như thế được...!Trưởng bối của chi hai chi ba dọn ra ngoài ở hết cho tôi!”
"Tiểu bối thì ở hết lại trong nhà, để ông cụ này tự mình dạy dỗ là đủ rồi!” Viên Cát Kỳ trực tiếp trợn tròn mắt nói: “Va!”.
Còn lâu bà ta mới mướn tách ra khỏi bọn nhỏ!”
"Chuyện này cứ như thế đi! Ngày mai các người thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đây cho tôi! Trên danh nghĩa của các người có không ít bất động sản, tự chọn chỗ mà dọn ra ngoài ở!”.
“Minh Nguyệt và Minh Ngọc thì đều ở lại bên cạnh ông già này, tận hiếu ở bên ông già này!”..