Chủ Mẫu Hầu Phủ (Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận)

Chương 59: Tâm tình tốt hơn



Thạch Lang theo dõi đến ngày thứ ba, Võ Tích mang một người tới hầu phủ, nói đây mới là tặc nhân.

Lúc này Tạ Quyết ở trong quân, Ông Cảnh Vũ tất nhiên sẽ không tự ý xử lý.

Nàng phái người đi thông cáo Tạ Quyết, đồng thời cũng cho người mang tên tặc nhân kia vào một gian ngoại viện tử, để người canh chừng, cũng không để người khác tới gần.

Ước chừng buổi chiều giờ mùi, Tạ Quyết cùng Thạch Lang từ trong quân chạy về.

Vào trong viện, Tạ Quyết đem roi ngựa ném cho Đông Mặc, hỏi: “ Tình huống như thế nào?”

Đông Mặc nhận lấy roi ngựa, theo sát sau lưng, ngữ điệu cực nhanh: “ Hôm nay Võ giáo úy đến đây, nói đã bắt được tặc nhân, còn nói tên kia cũng thừa nhận là hắn ta làm, chủ mẫu không có hỏi, nói chờ hầu gia trở về thẩm vấn ”

Mắt thấy tới gần chính sảnh, Đông Mặc cũng không tiếp tục nói nữa.

Tạ Quyết thấp giọng nói: “ Đi mời nương tử đến ”

Phân phó xong liền đi vào mái hiên, bước vào trong sảnh, đi theo phía sau là Thạch Lang.

Trong sảnh chỉ có Võ Tích cùng một tên nam tử bị trói quỳ trên mặt đất, Tạ Quyết chỉ đánh mắt nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt, ngồi vào ghế chủ vị.

Tạ Quyết ngồi thẳng tắp, tựa như núi, thần sắc lạnh lùng, chính là liếc mắt qua, cũng cho người ta cảm giác áp bách vô hình.

Võ Tích có chút cúi đầu.

Ước chừng nửa khắc, Ông Cảnh Vũ cũng vào trong phòng, mắt nhìn Võ Tích cùng nam tử kia, liền thu hồi ánh mắt cùng Tạ Quyết nhìn nhau một chút.

Ông Cảnh Vũ ở phía sau lưng bọn họ, ra hiệu nháy mắt với Tạ Quyết, ám hiệu mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi.

Người tới, cũng liền bắt đầu tra hỏi.

Không có bất ngờ gì, Võ Tích nói mình thường xuyên xuất hiện tại gánh hát tìm kiếm dấu vết để lại, nhiều ngày về sau, rốt cục hắn đã tìm ra mánh khóe.

Hắn quan sát được tại gánh hát có một nam tử làm việc vặt, tên này đắm chìm trong rượu chè cờ bạc, tay chân lại không sạch sẽ.

Cẩn thận điều tra về sau biết được người này còn hay trộm cắp, mỗi lần gánh hát đến phủ người ta hát hí khúc, hắn đều sẽ thừa dịp tiền viện náo nhiệt, sau đó lặng lẽ vào hậu viện trộm đồ.

Tạ Quyết nhìn lướt qua tên nam nhân bị che miệng, thần sắc hắn kinh hoảng, toát mồ hôi lạnh, Tạ Quyết trầm giọng nói: “ Để hắn nói chuyện ”

Võ Tích đem vải bố bịp miệng hắn lấy ra.

Vải được lấy ra, hắn ta kinh hoảng cầu xin tha tội: “ Hầu gia, hầu phu nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là nhất thời hồ đồ mới như thế, lần sau cũng không dám nữa! Cầu hầu gia tha mạng! ”

Nam tử kia miệng tựa hồ bị lấp hồi lâu, miệng đều không khép lại được, nói chuyện càng là miễn cưỡng có thể nghe rõ hắn đang nói gì.

Ông Cảnh Vũ khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “ Tha cho ngươi? Người nào có thể bỏ qua việc ngươi suýt nữa vũ nhục cô nương nhà người ta? ”

Thanh âm không lớn, nhưng lại rất có uy nghiêm.

Nàng tiếp theo thản nhiên nói: “ Nếu thật là ngươi làm, nhất định không thể tha cho ngươi ”

Nam tử nghe vậy, mồ hôi lạnh trên trán rơi càng nhiều hơn, vô ý thức nhìn hướng người bên cạnh, nhưng lập tức nhớ tới bị uy hiếp, nếu lúc thẩm vấn dám nhìn lại một chút, liền sẽ khoét mắt mẫu thân cùng nhi tử hắn.

Nam tử cứng cổ không dám nói, hắn bỗng nhiên dập đầu, đập đến "thùng thùng", mỗi một lần đập, cái trán liền càng sưng đỏ, mơ hồ nhìn thấy cả tia máu, qua đó có thể thấy được lực đạo ra tay cũng thực ác.

Ông Cảnh Vũ cũng biết người này là bị Võ Tích kéo tới làm dê thế tội, thấy hắn ta thành khẩn nhận tội như thế, liền biết Võ Tích lấy cái gì ra uy hiếp hắn.

Nam nhân dập đầu đến mức trán đổ cả máu, Ông Cảnh Vũ không muốn nhìn, nghiêng đầu sang chỗ khác, vân vê khăn tay giả bộ ghét bỏ: “ Đừng đập đầu nữa, đập đến độ ra cả máu, ô uế sảnh tử viện ”

Nam nhân nghe vậy, không còn dám đập, nhưng đầu vẫn như cũ đụng trên mặt đất, nước mắt cùng huyết thủy cơ hồ đều dung thành một thể.

Loại chuyện này Tạ Quyết đã gặp nhiều, cho nên không cảm thấy kinh ngạc, bình tĩnh nói: “ Nói tỉ mỉ một chút chuyện xảy ra ”

Nam nhân không dám ngẩng đầu, nghẹn ngào mở miệng nói: “ Đêm đó tiểu nhân tiến vào trộm, phát hiện có một tỳ nữ mỹ mạo, sợ bị nàng ta tố cáo cho nên nảy sinh ý đồ vũ nhục nàng ta, nàng ta vì thanh danh chắc chắn sẽ suy nghĩ đến việc giấu thật kỹ chuyện này. Tiểu nhân nghĩ tới điều đó cộng thêm nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc mà làm xằng làm bậy ”

“ Lúc biết bị phát hiện, liền nghĩ muốn vu oan giá họa đến trên đầu người khác, kèm theo việc tiểu nhân đeo mặt nạ cho nên sẽ không có người khác phát hiện ra, nào ngờ vậy mà vẫn bị tóm được  ”

Ông Cảnh Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Võ Tích, hồ nghi nói: “ Người này không phải là do ngươi muốn thoát tội mà tìm đi? ”

Võ Tích sớm đã ngờ tới sẽ bị hoài nghi, cho nên chắp tay, đáp: “ Thuộc hạ điều tra, đêm tiểu công tử trăm ngày yến đó, lúc đó lại là không có bất kỳ một người nào nhìn thấy qua hắn. Một tên làm việc vặt, đều phải thu thập mọi thứ mới có thể rời phủ, hắn lúc đó lại không thấy bóng dáng, quả thực quá mức đáng nghi ”

Nói, hắn lại từ trong ngực móc ra một đồ vật, “ Nương tử mời xem ”

Ông Cảnh Vũ ra hiệu ánh mắt cho Minh Nguyệt, Minh Nguyệt hiểu ý, tiến lên tiếp nhận túi đồ kia.

Túi kia chỉ to bằng cái nắm đấm, nhưng tiếp nhận đến trên tay lại nặng trĩu.

Minh Nguyệt vén lên nhìn, lại phát hiện là khoá trường mệnh của hài tử cùng vòng tay bằng vàng.

Vội vàng đưa cho chủ tử nhìn, suy đoán nói: “ Nhất định là trăm ngày yến của tiểu công tử, vị tân khách nào đó đưa tới hạ lễ ”

Những vòng vàng kia bất luận là hình dạng hay chế tác đều là thượng thừa cực phẩm, không phải người bình thường có thể có được.

Võ Tích nói: “ Đây là tại gầm giường nhà hắn tìm được ”

Minh Nguyệt hồi tưởng một chút, theo đó mà nói: “ Tựa như thật mất mấy thứ này, nhưng bởi vì phát sinh việc này, cho nên nương tử gọi người chưởng quản khố phòng đến, nói giữ lại không được người tay chân không sạch sẽ ”

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn những đồ kia, xem như đã minh bạch.

Thật đúng là trùng hợp, lại thật làm cho Võ Tích bắt được tên trộm đồ này, xem ra hắn cũng không phải không có chuẩn bị từ trước.

Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một chút, thu hồi ánh mắt nhìn về phía nam nhân trên đất, hỏi: “ Vậy ngươi nhớ kỹ bộ dạng cô nương đêm hôm đó ngươi kém chút khí nhục như thế nào? ”

Nam nhân run rẩy: “ Đêm đó sắc trời có chút tối, tiểu không nhớ rõ cô nương kia bộ dáng như nào... Tiểu nhân thật sự đã biết sai rồi, lần sau thật không dám, còn xin hầu gia, hầu phu nhân tha mạng! ”

Tay chân không sạch sẽ, cũng không đáng nhận được đồng tình.

Ông Cảnh Vũ nhìn về phía Tạ Quyết, hỏi: “ Vậy thiếp kêu Uyển nương đi lên chỉ chứng? ”

Tạ Quyết gật đầu, hắn tựa hồ không cần nói cái gì, chỉ cần ngồi yên tại chỗ liền ổn.

Không bao lâu sau, Minh Nguyệt vịn Uyển nương vào trong sảnh, tựa hồ trải qua sự việc kia sau, cả người nàng ta đều tiều tụy đi không ít.

Từ khi Võ Tích vào khách điếm ở, chỉ có thể để Uyển nương chịu khổ.

Vì diễn cho giống thật, nàng ta mấy ngày nay mỗi ngày chỉ ngủ một nửa số canh giờ, chính là ăn uống cũng đều là cháo loãng, mà ăn cũng chỉ có năm phần no.

Không khỏi gầy đi trông thấy, chính là cả người không có tinh thần dẫn đến ăn không ngon ngủ không yên, cả người đắm mình trong hoảng sợ, hai mắt ngốc trệ vô thần, thân thể mệt mềm bất lực.

Nếu không phải trước đó nghe được từ trong miệng thê tử, Tạ Quyết nhìn thấy Uyển nương tiều tụy như vậy, đều suýt nữa tin nàng ta thật sự gặp chuyện bất hạnh.

Ông Cảnh Vũ hỏi: “ Người đang quỳ trên mặt đất có phải là kẻ đêm đó kéo ngươi vào trong phòng hay không? ”

Uyển nương dí sát vào người Minh Nguyệt, sợ hãi nhìn thoáng qua, sau đó lại bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, run run rẩy rẩy mà nói: “ Người kia mang theo mặt nạ, nô tỳ không có thấy rõ mặt của hắn... ”

Tạ Quyết trầm mặc một chút, trầm giọng nói: “ Đông Mặc Tây Lâm, đem người dựng lên ”

Đông Mặc Tây Lâm đang đứng bên ngoài sảnh tiến vào, đem kẻ đang quỳ trên mặt đất kéo lên.

Nam nhân kia đứng lên, cũng tính là cao lớn.

Tạ Quyết lại nói: “ Đem lòng bàn tay hắn mở ra ”

Hai người lại nới lỏng trói cho tên nam nhân, lật lòng bàn tay xem xét, Đông Mặc nói: “ Hầu gia, người này lòng bàn tay vết rạm rất dày ”

Tạ Quyết nhìn về phía Uyển nương, mặt không đổi phân phó: “ Ngươi đi kiểm tra có phải hay không là cùng tay một người ”

Uyển nương nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, lắc đầu liên tục: “ Nô tỳ không muốn, không muốn! ”

Thất kinh nhìn người kia, rất nhanh liền hoảng sợ, lập tức hôn mê bất tỉnh, ngã khụy trong ngực Minh Nguyệt.

Tạ Quyết:...

Diễn, cũng quá thật rồi.

Ông Cảnh Vũ vội vã phân phó: “ Mau đỡ nàng ta xuống dưới nghỉ ngơi ”

Minh Nguyệt "ài" một tiếng, phí sức một hồi, Thạch giáo úy cũng tiến lên giúp nàng đỡ người.

Có bằng chứng để buộc tội nhưng nhân chứng lại chưa xác thực nên chưa thể kết án.

Tạ Quyết trầm mặc hồi lâu, mắt nhìn nam tử kia, phân phó nói: “ Đưa đi quan phủ điều tra ”

Đông Mặc cùng Tây Lâm nghe vậy, liền mang lấy nam nhân kia ra khỏi sảnh tử.

Trong phòng chỉ còn lại mấy người, Ông Cảnh Vũ đứng lên, lãnh đạm liếc nhìn Võ Tích, thản nhiên nói: “ Lần này oan uổng Võ giáo úy, thực có lỗi ”

Võ Tích cuống quít chắp tay nói: “ Nương tử khách khí, khi đó thuộc hạ vừa vặn bắt gặp, mặt nạ cũng vừa lúc rơi dưới chân thuộc hạ, bất kể là ai đều sẽ hoài nghi ”

Ông Cảnh Vũ lãnh đạm "ân" một tiếng, nói: “ Hai ngày nay ngươi ở lại trong phủ đi ”

Dứt lời, liền chậm rãi ra khỏi phòng.

Võ Tích nghe được, Ông nương tử vẫn như cũ đối với hắn ôm thái độ hoài nghi.

Nhưng cũng là chuyện bình thường, người là hắn bắt đến, hoài nghi cũng là đúng.

Trong sảnh liền chỉ còn Tạ Quyết cùng Võ Tích.

Tạ Quyết lãnh đạm nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “ Ngươi đợi thêm ba ngày, sau ba ngày nếu không có vấn đề, ngươi liền có quay về quân ”

Võ Tích chắp tay: “ Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui ”

Chậm rãi thối lui ra ngoài phòng, mới quay người rời đi.

Người đã đi hết, Tạ Quyết mới đứng dậy, thần sắc lãnh đạm ra khỏi chính sảnh, hướng Trử Ngọc Uyển mà đi.

Việc của Võ Tích tầm vài ngày nữa liền giải quyết xong, lúc đó để hắn trở về trong quân, vừa lúc mang thê tử hồi Vân huyện một chuyến.

Tạ Quyết trở về phòng, Ông Cảnh Vũ bình tĩnh ôm Lan ca nhi, giương mắt nhìn hắn một chút: “ Võ Tích đi rồi? ”

“ Đi rồi ”. Hắn vào phòng trong thay y phục, tiếp theo nói: “ Tỳ nữ kia diễn rất tốt, chờ việc này trôi qua phải hảo hảo thưởng nàng ta ”

Ông Cảnh Vũ nhớ tới bộ dạng Uyển nương tiều tụy, cũng tính để Minh Nguyệt bưng một bát tổ yến qua cho nàng ta tẩm bổ.

“Tự nhiên là phải thưởng ”

Nàng nghĩ nghĩ, còn nói: “ Võ Tích người này sẽ hoài nghi là ta hãm hại hắn sao? ”

Nửa ngày sau, Tạ Quyết xuyên trường bào từ giữa phòng đi ra, nói: “ Trừ phi hắn giống ta, đều mơ được mọi việc, nếu không tuyệt không có khả năng ”

Ông Cảnh Vũ sửng sốt một chút, nàng giống như có cảm giác tên đầu gỗ này đang chế nhạo nàng.

Tạ Quyết từ trong ngực nàng đem Lan ca nhi ôm lấy, sau đó ngồi xuống trên giường.

Ông Cảnh Vũ nói: “ Người kia cần phải phái người cẩn thận tra một chút? ”

Tạ Quyết lắc đầu: “ Không cần, hiện tại hết thảy đều để thuận theo tự nhiên đi, dù sao hắn ta cũng không thể coi là oan uổng, tiễn hắn ta vào trong lao là trừng phạt đúng tội ”

Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một hồi, lo lắng nói: “ Chỉ sợ Võ Tích giết người diệt khẩu ”

Tạ Quyết lại lắc đầu: “ Không đến mức đó, nếu là lại chết một người liền sẽ phiền phức hơn, Võ Tích sẽ không mạo hiểm, mà người kia biết được việc này không cần phải chết, đương nhiên sẽ không ngốc đem người khai ra, nhiều lắm đợi mai sau ra ngục thì có thể sẽ chết  ”

Nghĩ nghĩ, lại nói: “ Tội trộm cắp, ít nhất hình phạt là ba năm tù, chờ hắn ra tù liền biết Võ Tích có giết hắn hay không ”

Ông Cảnh Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng đồng ý lời Tạ Quyết nói.

Tạ Quyết thấy Lan ca nhi khóe miệng chảy nước miếng, hắn cầm lấy khăn lau lau, sau đó nhìn về phía thê tử: “ Mấy ngày nay nàng đem hành lý thu thập một chút ”

Ông Cảnh Vũ đang trâm trad buồn bực nhìn hắn một chút: “ Thu thập hành lý làm gì? ”

Tạ Quyết: “ Thánh nhân ân chuẩn cho ta nghỉ hai tháng, ta cùng nàng hồi Vân huyện ”

Ông Cảnh Vũ khẽ giật mình, nước trà trong chén theo đó tràn ra, ướt tay khiến nàng giật mình hoàn hồn, vội vàng buông chén xuống lấy khăn tay lau chỗ ướt.

Nàng hoài nghi lời mình nghe vừa, cho nên mắt cũng không dám chớp, nhìn chằm chằm Tạ Quyết: “ Chàng nói, thánh nhân ân chuẩn chàng nghỉ phép hai tháng, chàng muốn đưa ta hồi Vân huyện? ”

Tạ Quyết khóe miệng hơi cong lên: “ Nàng không có nghe lầm, năm ngày sau cùng ta hồi Vân huyện một chuyến ”

Ông Cảnh Vũ vừa mừng vừa sợ cầm khăn che miệng. không thể tin được.

Nàng đời trước kỳ thật mấy tháng trước đó liền có trở về Vân huyện một lần, nhưng bởi vì đời này nàng có Lan ca nhi, a cha a nương lại mới tới một chuyến, hiện tại lại nói muốn trở về liền lộ ra là làm kiêu.

Nàng còn tưởng rằng đời này phải chờ đến sang năm mới mới có thể về đó một chuyến, lại không nghĩ năm ngày sau liền có thể trở về.

Sau khi kinh hỉ, nhìn Tạ Quyết cũng cảm thấy thuận mắt hơn không ít, trên mặt lộ ra ý cười, theo mà lật lấy cốc đổ bảy phần trà đưa cho hắn: “ Uống trà a ”

Tạ Quyết vẫn là đưa một tay đón lấy cốc, nhìn về phía thê tử ý cười che đậy không được.

Liền biết nàng là thật sự rất vui vẻ.

Tạ Quyết tâm tình cũng khó có lúc thoải mái, khóe miệng cũng cong lên một chút.