Đi thuyền bảy tám ngày, ước chừng qua mười ngày nữa liền có thể đến Man Châu.
Ban đêm, Minh Nguyệt thắp đèn quanh thuyền, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước gợn thành từng đợt sóng nước lấp lánh.
Ông Cảnh Vũ nhàm chán ngồi trên thuyền cùng Tạ Quyết đánh cờ.
Người dạy Tạ Quyết đánh cờ là sư phó của tổ phụ hắn, cho nên tạm thời nàng còn chưa thắng được hắn ván nào.
Thắng bại bất quá chỉ là để duy trì số cục, số cục bại về sau, cũng không có tí sức lực nào nữa.
Lười biếng dựa vào bàn, tay nghịch nghịch quân cờ màu trắng trong bình, thi thoảng nhìn lướt qua bàn cờ, tùy ý hạ xuống một bước.
" Hạ tốt "
...
Xem xét nước cờ này, liền biết thê tử chơi cho có lệ.
Tạ Quyết liếc mắt nhìn tư thái lười biếng của nữ tử, búi tóc khẽ buông lỏng, da tuyết môi đỏ, vạt áo hơi mở.
Từ khi nàng sinh hài tử, tư thái càng phát ra thành thục.
Trước kia tuy có phong tình, nhưng bởi vì còn trẻ, thân thể còn vẻ ngây ngô. Nhưng bây giờ sinh hài tử xong, thân thể lại đẫy đà thêm, giơ tay nhấc chân đều có một loại tư thái của nữ tử mười mấy đến hai mươi tuổi, thành thục ý vị.
Ánh mắt rơi vào vành tai trắng nõn mượt mà của nàng, Tạ Quyết chỉ cảm thấy ngón tay có chút ngứa, muốn đưa tay đi sờ một phen.
Lâu không thấy Tạ Quyết hạ cờ, Ông Cảnh Vũ giương mắt đang muốn thúc giục, lại nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch của hắn.
Làm thê tử hắn đã nhiều năm, Ông Cảnh Vũ đối với bản thân vẫn là có tự tin.
Không biết tại sao Tạ Quyết đời trước đối với chuyện phòng the lại nặng như vậy.
Nhưng cho dù là vậy thì đời này nàng cũng có đủ tự tin có thể câu dẫn được Tạ Quyết.
Nhưng bây giờ nàng không có loại tâm tư đó.
" Hầu gia, đến lượt chàng đánh cờ ". Nàng nhắc nhở.
Tạ Quyết hoàn hồn, nhưng bây giờ cũng không quan tâm, chỉ tùy ý hạ xuống một nước cờ.
Hai người tùy ý hạ cờ, chờ thế cuộc không sai biệt lắm, đúng là Ông Cảnh Vũ chiếm được thượng phong.
Xác nhận bản thân chiếm được ưu thế, nàng cũng nghiêm túc trở lại.
Cơ hồ chỉ kém vài nước cờ liền có thể thắng Tạ Quyết được một ván, thì bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.
Nghe được thanh âm, Ông Cảnh Vũ lông mày trong nháy mắt không khỏi nhíu lại, trên mặt đều là vẻ mặt không vui khi bị quấy nhiễu.
Tạ Quyết thấy sắc mặt nàng không tốt, khóe miệng khẽ nhếch, nói: " Chúng ta một hồi nữa lại tiếp tục "
Dứt lời, ngược lại nhìn về phía cửa phòng, hỏi: " Có chuyện gì? "
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Đông Mặc: " Hầu gia, có một chiếc thuyền tam bản cách chỗ chúng ta không xa hướng xin giúp đỡ "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, ngồi thẳng người lại.
Tạ Quyết trầm ngâm một chút, cùng nàng nói: " Ta đi xem một chút "
Hắn đem áo ngoài mang lên.
Ông Cảnh Vũ nhìn Tạ Quyết ra khỏi phòng, đang muốn xuống, Lan ca nhi ở bên trong giường tựa hồ ngủ không ngon, giống như thấy ác mộng, cho nên bỗng nhiên khóc vài tiếng.
Ông Cảnh Vũ vội cúi người vỗ nhè nhẹ lấy hắn, ôn nhu an ủi: " Lan ca nhi đừng sợ, a nương ở đây "
Vỗ nhẹ một lát, Lan ca nhi mới bình tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn giãn ra.
Cửa phòng gõ nhẹ, Minh Nguyệt nói: " Nương tử "
Nàng mở miệng: " Tiến vào "
Minh Nguyệt bưng một bình trà tiến đến, mắt nhìn bàn cờ, trêu ghẹo hỏi: " Nương tử có thể thắng được hầu gia? "
Ông Cảnh Vũ lườm mắt nàng ta: " Chỉ biết trêu ghẹo chủ tử ngươi "
Minh Nguyệt mím môi cười một tiếng, đem nước trà đặt xuống.
" Tình huống bên ngoài như thế nào? " Ông Cảnh Vũ hỏi nàng.
Minh Nguyệt nói: " Nô tỳ mới vừa đi liếc nhìn, thuyền tam bản kia ngoại trừ người chèo thuyền thì còn có một cặp tỷ đệ, nghe nói là thuyền của bọn hắn gặp phải thủy tặc, bọn hắn từ thuyền tam bản đào thoát, những người khác liền không biết tình huống hiện như thế nào "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, xuống giường đi đến cửa sổ, thăm dò nhìn hướng đuôi thuyền nhìn lại.
Xa xa nhìn, chỉ bắt gặp một chiếc thuyền tam bản nhỏ, thuyền tam bản hiện đang có ba người.
Cẩn thận suy xét lý do, cẩn thận hỏi mọi nghi vấn, xác định không có nguy hiểm mới có thể để đưa người lên.
Ông Cảnh Vũ nhớ việc đời trước nghe được một số tin tức.
Triều đình phái binh đi Ung Châu diệt phỉ thất bại, cường đạo Ung Châu từ đó càng thêm càn rỡ, không chỉ hoành hành trên đường bộ, đến cả đường thủy cũng thường xuyên xuất hiện cường đạo.
Không biết nghĩ tới điều gì, Ông Cảnh Vũ do dự một chút, phân phó Minh Nguyệt: " Ta ra ngoài nhìn một chút, ngươi hảo hảo để ý Lan ca nhi "
Nói, nàng đem áo ngoài mặc vào, búi gọn mái tóc lỏng lẻo rồi mới từ trong khoang thuyền ra ngoài.
Đi qua hành lang thuyền đi đến đuôi thuyền.
Mặc dù thuyền tam bản chỉ có mấy người, nhưng một đám tướng sĩ cũng hết sức cẩn thận.
Tạ Quyết đứng tại lối đi ven thuyền, bên cạnh hắn có tướng sĩ nhìn Ông Cảnh Vũ đi ra, liền thấp giọng cùng hắn nói một tiếng.
Tạ Quyết quay đầu nhìn lại, Ông Cảnh Vũ đã nhanh đi tới bên cạnh hắn.
Đợi đến lúc tới gần, hắn hỏi: " Nàng ra ngoài làm gì? "
Ông Cảnh Vũ trả lời: " Ta đi ra nhìn một chút "
Nói, nhìn về phía thuyền tam bản, dựa vào ánh đuốc trên thuyền ước chừng thấy rõ được người trên thuyền.
Thuyền phu ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng là một nam tử trung niên thật thà.
Sau đó là một nam hài khoảng tám chín tuổi trắng trẻo mập mạp, cùng một cô nương ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhu nhu nhược nhược lại rất là xinh đẹp.
Nam hài kia tựa sát vào vị cô nương, hiển nhiên rất là sợ hãi.
Có tướng sĩ cùng thuyền phu thương lượng, người chèo thuyền nói: " Chủ tử nhà tiểu nhân từ Nhạc Châu đến đây kinh doanh theo thương hội, lần này mang theo công tử cùng cô nương đi Kim Đô nhập hàng, không khéo lúc trở về gặp phải thủy tặc, vì để đảm bảo công tử cùng cô nương an toàn, liền để tiểu nhân dùng thuyền nhỏ trước mang theo hai vị chủ tử rời đi "
Trên thuyền kia truyền đến tiếng khóc của cô nương, thanh âm run rẩy: " Van cầu các vị quân gia đi cứu cha tiểu nữ, chỉ cần có thể cứu được cha tiểu nữ, chúng ta sẽ tạ ơn thật tốt "
Nàng ta nói chuyện mang theo khẩu âm tiếng địa phương, Ông Cảnh Vũ phỏng đoán hẳn là khẩu âm của người Nhạc Châu.
Không bao lâu sau, Kim giáo úy đi tới, hỏi ý kiến Tạ Quyết, hỏi có đi trợ giúp hay không.
Tạ Quyết trầm ngâm một hồi, nói: " Trước tiên đem người kéo lên, tìm một chỗ bãi sông trước ngừng thuyền, chờ trời sáng lại phái người đi tìm hiểu thực hư "
Ban đêm tùy tiện cứu giúp, rủi ro đem lại rất lớn.
Thứ nhất, không biết những người kia nói là thật hay giả.
Thứ hai, ban đêm nguy hiểm, thủy tặc quen thuộc đường sông, tướng sĩ không có kỹ năng tốt về thủy chiến, vào buổi tối hành động chỉ dữ nhiều lành ít.
Tạ Quyết tất nhiên là không thể là vì sinh mạng người ngoài không quen biết mà để người của mình bỏ mạng hoặc gặp nguy hiểm.
Bọn họ chỉ đi hai con thuyền, nhân số lại đông đảo, lại treo cờ của quan gia, thủy tặc tất nhiên không dám tùy tiện xuất thủ.
Những người kia được kéo lên thuyền, cô nương trẻ tuổi liếc nhìn Tạ Quyết trong đám người.
Nàng ta có lẽ biết Tạ Quyết là chủ thuyền, liền theo đó khóc đến đỏ mắt muốn chạy lên phía trước, nhưng lại bị ngăn lại, nàng ta dứt khoát hướng thẳng đầu đến chỗ Tạ Quyết quỳ xuống: " Van cầu đại nhân phái người đi cứu a cha, tiểu nữ cho đại nhân ngài dập đầu "
Nói, dùng sức đập lấy đầu, nghiễm nhiên là một hiếu nữ.
Liền đến cả nam hài bên cạnh cũng quỳ xuống, kêu khóc cầu xin: " Cầu xin đại nhân cứu lấy cha chúng ta! "
Kim giáo úy nghiêm nghị nói: " Đại nhân nhà chúng ta đã phân phó, đợi khi trời sáng sẽ dò xét "
" Đợi đến khi trời sáng liền không kịp! " Cô nương khóc rống nói.
Nam hài bỗng nhiên nói: " Các người là quan binh chẳng phải đều có trách nhiệm bảo vệ sinh mạng bá tánh sao? "
Ông Cảnh Vũ nhìn Tạ Quyết bên cạnh một chút, chỉ nghe hắn trầm tĩnh nói: " Đúng là phải bảo hộ, nhưng không phải vì bảo hộ các ngươi mà phải đi chịu chết "
Dứt lời, quay người cùng thê tử nói: " Chúng ta đi vào trong "
Ông Cảnh Vũ gật đầu, theo hắn cùng nhau đi vào hành lang thuyền, vẫn như cũ có thể nghe thấy bên ngoài kia âm thanh tỷ đệ cầu khẩn.
Nàng suy nghĩ một chút, nói ra: " Có thể là ta quá lo lắng đi, nhưng ta nghe nói cường đạo vô cùng xảo trá "
Tạ Quyết mắt nhìn nàng: " Có ý tứ gì? "
Nàng trầm tư một chút, tới gần hắn, dùng loại thanh âm chỉ có hai người nghe được: " Sau khi chàng bại trận, cường đạo càn rỡ một thời gian, ta nghe nói qua cường đạo cướp đoạt thuyền bằng vô số mưu kế, cũng có đóng giả thành người gặp nạn nương nhờ thuyền người khác, sau đó truyền tin tức cho đồng đảng, nội ứng ngoại hợp "
Nàng quay đầu nhìn hai tỷ đệ kia, vẫn như cũ nhỏ giọng: " Mặc dù tỷ đệ kia nhìn đúng là đáng thương, nhưng vẫn phải phái người nhìn chằm chằm cho thỏa đáng "
Tạ Quyết trầm ngâm hai giây, gật đầu: " Ta một hồi phân phó Kim giáo úy phái người nhìn chằm chằm hai người bọn họ, lại ở bến cảng gần nhất thả bọn hắn xuống, sau đó sắp xếp người đưa bọn hắn đi quan phủ, quan phủ sẽ phái người hộ tống hồi Nhạc Châu "
Ông Cảnh Vũ gật đầu, tiếp tục nói: " Tốt nhất là ta lo lắng thái quá "
Trở về phòng, nàng phân phó Minh Nguyệt: " Ngươi kêu người nấu mấy bát canh ninh thần, nấu xong đem đến cho ba người kia "
Minh Nguyệt ứng tiếng lui ra ngoài.
Tạ Quyết mắt nhìn bàn cờ, hỏi nàng: " Còn muốn tiếp tục đánh? "
Mắt thấy là phải thắng, nàng làm sao có thể không đánh?
Ông Cảnh Vũ ngồi xuống xem bàn cờ, một lần nữa lại đắm chìm.
Tạ Quyết cũng ngồi xuống, nhìn về phía thê tử đối diện.
Hắn âm thầm phỏng đoán -- nếu thua lần nữa, cũng không biết nàng có thể hay không tức giận trừng hắn.
Nghĩ như vậy, vân vê quân vờ trong tay, đợi lúc nàng muốn kết thúc ván cờ, hắn lại bẻ lạc hướng trở lại.
Ước chừng một khắc sau.
Nguyên bản thế cục vốn đã tốt đẹp, nhưng lại bị Tạ Quyết chuyển bại thành thắng, Ông Cảnh Vũ tức giận đến nâng mắt hạnh hung tợn trừng liếc hắn, tức giận đến không còn vẻ dịu dàng: " Chàng đến cả một ván cũng không thể nhường ta? "
Đánh đi đánh lại, nàng một ván cũng không thắng nổi, nếu người tinh mắt hiểu ý, chắc chắn sẽ nhường nàng một ván, hắn ngược lại tốt rồi, còn chuyển bại thành thắng!
Càng nghĩ càng giận, đáy lòng càng thêm ủy khuất.
Phu thê người ta đánh cờ để bồi dưỡng cảm tình. Nàng cùng Tạ Quyết đánh cờ, đơn thuần là hắn đơn phương chém giết, nàng chỉ có nuốt hận bại trận.
Tạ Quyết dù toại nguyện nhìn thấy thê tử trừng hắn, nhưng nhìn cảm xúc nàng có chút không đúng, liền biết chính mình chọc tức nàng thật rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, thương lượng: " Nếu không lại làm một ván nữa? "
Ông Cảnh Vũ cầm lấy gối đầu hướng phía hắn đập tới: " Muốn đánh thì tự chàng đi mà đánh! "
Ông Cảnh Vũ trực tiếp nằm xuống đưa lưng về phía hắn, lôi kéo chăn mỏng đắp lên trên người, dán chặt lấy bên cạnh nhi tử.
Ông Cảnh Vũ tuy biết mình tài nghệ không bằng người, nhưng đáy lòng vẫn nghẹn một bụng khí.
Chơi cái gì mà chơi, tức chết nàng!
Tạ Quyết thuận lợi tiếp được gối mềm, không biết tại sao, rõ ràng hắn là người bị trừng, bị mắng, bị tạp gối vào đầu, nhưng đáy lòng lại không hề tức giận, ẩn ẩn lại có chút vui vẻ.
Tạ Quyết biết được tâm tình của mình không đúng, nhìn vào bóng lưng tức giận của nàng, đem gối mềm thả xuống cạnh nàng, thành khẩn nói xin lỗi: " Là ta quá mức, nàng chớ tức giận "
Ông Cảnh Vũ vẫn là không có phản ứng.
Tạ Quyết đem quân cờ trên bàn thu dọn, lại đem cất kỹ, theo đó mà nhìn nàng, nói: " Ta ra ngoài phân phó Kim giáo úy chú ý một chút động tĩnh dưới nước cùng trên thuyền, nàng trước nghỉ ngơi "
Bàn giao sau, hắn liền ra khỏi phòng.
Tạ Quyết rời đi, Ông Cảnh Vũ mới ngồi lên, hít thở sâu mấy hơi, cũng dần dần ổn định lại cảm xúc.
Nàng đắp lại chăn mỏng cho Lan ca nhi rồi mới xuống giường, đi đến cửa sổ bên cạnh bàn nhỏ ngồi xuống, tận hưởng gió mát lạnh của sông thổi vào.
Tâm tình thoải mái thư giãn.
Không biết Tạ Quyết đi bao lâu, lâu đến mức nàng ẩn ẩn mệt rã rời, đang muốn lên giường đi ngủ, lại loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Giống như là mùi cá nướng cùng gà nướng.
Cửa phòng từ bên ngoài mở ra, Tạ Quyết bưng khay vào trong phòng, thấy nàng chưa ngủ, nhân tiện nói: " Ta nghĩ nàng cả đêm chơi cờ cũng đã đói bụng, liền đi đuôi thuyền nướng chút gà cùng cá "
Ông Cảnh Vũ mắt nhìn khay trên tay hắn, bên trong là hai cái đĩa đặt cá nướng cùng gà nướng, lại ngước mắt nhìn về phía hắn, xì khẽ một tiếng, giọng mang theo chế nhạo: " Hầu gia đây là muốn dỗ ta? "
Tạ Quyết ngược lại thẳng thắn thừa nhận: " Ân, ta đúng là muốn dỗ nàng! "