Ngày đầu tiên từ khi dẫn ngoại tôn nữ ra khỏi Tào gia, khi nhìn thấy trên người ngoại tôn nữ đầy vết thương, Tạ lão thái thái càng hận Hoắc thị hơn.
Tào Tố Cầm khi còn nhỏ có gặp ngoại tổ mẫu, nhưng bây giờ đã không nhớ rõ mặt.
Nhìn về phía lão thái thái bên giường, nàng ta rụt rè thăm dò: “ Ngoại tổ mẫu? ”
Tạ lão thái thái sau khi nguôi giận, lại bởi vì ngoại tôn nữ gọi bà một cách sợ hãi mà đỏ cả vành mắt, tiến lên ôm lấy ngoại tôn nữ.
Ôm ngoại tôn nữ, lão thái thái yên lặng rơi nước mắt.
Sau một lúc, lão thái thái mới nói cho tôn nữ biết năm nào khi sinh nhật nàng, Tạ gia đều sẽ đưa lễ đến, năm nào cũng đều muốn gặp nàng một lần, nhưng đều bị nàng từ chối.
Tào Tố Cầm nói nàng ta chưa từng nhận qua lễ mừng sinh nhật, cũng chưa nghe qua có ai muốn gặp nàng ta, sinh nhật hàng năm đều chỉ có một mình.
Tạ lão thái thái nghe vậy, vỗ mạnh vào tay, chửi mình bị Hoắc thị lừa.
Bởi vì việc này, Tạ lão thái thái tự trách bản thân một đêm đến nỗi cơm không ăn, ngủ cũng không ngủ. Mặc kệ nhi tử nhi tức cùng tôn tử khuyên như thế nào, một miếng cơm cũng đều không ăn.
Ngày thứ hai, Mục vương đến thuận đường tới thăm hỏi, điều này thực khiến người Tạ gia đều âm thầm giật mình.
Bọn hắn ầm ĩ ra việc ngày hôm qua, chỉ sợ hôn sự phải rút lại.
Phu thê Tạ gia đã thương lượng qua, nếu hủy bỏ thì sẽ dẫn tôn nữ về Lương Châu, lại giúp nàng tìm một nhà ở đó.
Mục vương đến đây, trước bái kiến Tạ gia lão phu nhân, sau đó đi nhìn tiểu hôn thê.
Tào Tố Cầm vừa mới uống thuốc, nghe nói có người muốn tiến vào, nàng ta đáp một tiếng.
Sau đó cách một tấm bình phong, ở giữa lờ mờ trông thấy Mục vương, cả kinh dẫn đến bị sặc mà ho khan.
Mục vương ở bên ngoài bình phong nghe được tiếng ho khan dữ dội, mang theo áy náy: “ Ngược lại là bản vương dọa sợ ngươi rồi ”
Ho khan đã đỡ, Tào Tố Cầm lắc đầu liên tục: “ Là tiểu nữ không cẩn thận, không liên quan đến điện hạ ”
Mục vương hỏi: “ Cơ thể Tào cô nương thế nào rồi? ”
Tào Tố Cầm nhẹ nhàng mềm mỏng đáp: “ Tốt hơn rất nhiều rồi, đa tạ điện hạ quan tâm ”
Mục vương suy nghĩ, sau đó hòa nhã nói: “ Nếu ngươi muốn về Tào gia đợi gả, vậy thì lúc trở về Tào gia, chớ sợ phụ thân cùng kế mẫu của ngươi, sống sao cho thư thái, không chỉ có một nhà ngoại tổ mẫu làm chỗ dựa cho ngươi, bản vương cũng làm chỗ dựa cho ngươi ”
Nghe thấy lời này, trong lòng tiểu cô nương bỗng nhiên run rẩy.
Nàng ta ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn qua bình phong, nhìn thấy thân ảnh cao lớn, gương mặt có chút nóng lên, trong lòng có một loại xúc cảm từ từ tràn ra.
Hồi lâu sau, nàng ta mới nhẹ giọng lên tiếng: “ Được ”
Những ngày này có Ông nương tử phí tâm giúp đỡ nàng ta, có ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu cữu mẫu lẫn biểu đệ làm chỗ dựa cho nàng ta, hiện tại đến cả Mục vương cũng nói sẽ làm chỗ dựa cho nàng ta, đáy lòng nàng ta cảm động không sao nói thành lời.
Nàng ta không phải vì mình, thì cũng phải vì những người đã giúp nàng ta, tuyệt đối không thể yếu đuố giống như trước kia, nàng ta không muốn không còn mặt mũi khi gặp bọn họ.
Một lát sau, Mục vương hỏi: “ Có thể thuận tiện nói riêng vài câu với bản vương không? ”
Tào Tố Cầm không hiểu nhìn Mục vương, nghe được hắn nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, nhìn về phía tỳ nữ hầu hạ nàng, phân phó: “ Ngươi đi ra ngoài trước nhé ”
Tỳ nữ khom người, sau đó lui ra.
Vì để tránh hiềm nghi, cửa phòng cũng không đóng hết, tỳ nữ cũng đợi ở bên ngoài cửa phòng.
Mục vương thấp giọng nói: “ Chuyện Tạ gia ở Lương Châu, Vĩnh Ninh hầu đã nói cho ta biết là Ông nương tử giúp ngươi ”
Tào Tố Cầm khẽ giật mình, lại nghe Mục vương nói: “ Vĩnh Ninh hầu không muốn để người Tào gia gây chuyện với Ông nương tử, cho nên đem việc này đẩy đến người bản vương, về sau nếu có người nào thăm dò ngươi, ngươi cũng nói là do bản vương giúp ngươi ”
Mấy giây sau, trong bình phong truyền ra thanh âm dịu dàng: “ Tiểu nữ có phải đã gây phiền phức cho Ông nương tử rồi không? ”
Mục vương cười một tiếng: “ Ngược lại là không có, phụ thân cùng kế mẫu ngươi không đến nỗi dám tìm Vĩnh Ninh hầu phu nhân gây chuyện đâu, nhưng Vĩnh Ninh hầu sợ thê tử mệt mỏi, bản vương ngược lại có thể hiểu được ”
Tào Tố Cầm nghĩ một lát, lại lên tiếng “ Được, tiểu nữ biết nên làm thế nào rồi ”
“ Còn có một chuyện nữa ”. Mục vương từ từ nói: “ Về phần hôn sự của ngươi cùng bản vương, không cần quan tâm người bên ngoài nói như thế nào ”
Tào Tố Cầm ngước đôi mặt hơi đỏ, không tự chủ nắm lấy váy ở đùi, chỉ dùng thanh âm mà chính mình mới nghe thấy, nhẹ nhàng lên tiếng: “ Được ”
*
Ông Cảnh Vũ bởi vì chuyện cánh tay của Mục vương, hai ba ngày nay tâm trạng có chút nặng nề.
Nàng cho dù nghĩ như thế nào cũng đều không ra.
Nếu Mục vương cũng giống nàng, vậy thì vì sao lại không giơ tay giúp Tào đại cô nương?
Phu thê bọn họ yêu thương nhau, thậm chí bốn năm ôm hai đứa, sinh được một đôi nhi nữ.
Mục vương làm người quang minh chính đại lại còn nhân hoà, nếu thật sự giống nàng, tất nhiên sẽ giúp thê tử mình.
Chả nhẽ Tào Tố Cầm đã có nàng giúp đỡ, cho nên Mục vương không nhúng tay vào?
Vậy ai là người tìm Bàng đại phu cho hắn?
Chỉ là, Ông Cảnh Vũ không biết người này là ai.
Ông Cảnh Vũ hiện tại không khác gì con ruồi bị mất đầu, không biết đem mục tiêu hoài nghi đặt vào ai.
Nghĩ đi nghĩ lại, quả thực không có đối tượng để nghi ngờ, nàng không biết sao lại đem mục tiêu ném đến trên người Tạ Quyết.
Dù sao, Tạ Quyết cũng gần giống nàng, nàng không nghi ngờ hắn thì còn có thể nghi ngờ ai?
Lại nói, từ khi Tạ Quyết đi Ung Châu trở về, thay đổi quá nhiều, giống như có chuyện giấu nàng.
Còn nữa, hắn thân thiết với Mục vương hơn đời trước, lần này Mục vương còn đồng ý Tạ Quyết mà giúp nàng, làm sao có thể không khiến nàng suy nghĩ nhiều?
Nếu là Tạ Quyết dẫn Bàng đại phu đến cho Mục vương, khả năng này cũng rất lớn.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, trong hoài nghi cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, khẳng định như vậy cũng không ổn, nàng phải đi kiểm chứng.
Ông Cảnh Vũ trong lúc thất thần suy đoán, trên đùi giống như có thứ mềm mềm đè lên, nàng hoàn hồn cúi đầu xuống nhìn.
Chỉ thấy Lan ca nhi vốn nằm ngủ ở nhuyễn tháp, chẳng biết lúc nào đã tỉnh ngủ. Úp sấp trên đùi nàng, ngẩng lên cái đầu nho nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê nhìn nàng, toét miệng cười.
Trong bụng nàng mềm nhũn, vuốt ve đầu nhỏ của hắn, đem hắn bế lên, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhẹ.
Ý cười duy trì được một lát, cũng dần nhạt đi, nàng phức tạp nhìn nhi tử trong ngực.
Giống như nói với nhi tử, lại giống tự lẩm bẩm: “ Lan ca nhi, cha con hình như có chuyện giấ nương, nếu cha con thật sự đang giấu chuyện gì, nương nên làm sao đây? ”
Nàng thậm chí đã tính đến chuyện xấu nhất.
Đời này Tạ Quyết đi một chuyến đến Ung Châu, mang theo đời trước trở về.
Nàng nhớ kỹ lễ Khất xảo tiết ở Man Châu, nàng say rượu đã nói qua, hắn nếu trở về thì tốt nhất đừng để cho nàng biết được.
Nàng cũng nhớ Tạ Quyết không thích ăn cần tây, cũng đều có thể thản nhiên ăn hết, chớ nói chi là ở trước mặt nàng đóng kịch.
Hắn không muốn để nàng nhìn ra sơ hở, nàng đúng là nhìn không ra.
Lại nói, kỳ thật sau khi trở về từ Ung Châu vốn dĩ sớm đã có sơ hở, chỉ là nàng luôn luôn không nghĩ tới thôi.
Nhưng bây giờ bởi vì chuyện của Mục vương, nàng lại không thể không đem việc này lôi ra suy nghĩ lại.
Hiện tại, chỉ cần biết ai nhắc đến Bàng đại phu, tất cả đều sẽ có đáp án.
Chỉ mong, không có quan hệ gì với Tạ Quyết.
Ông Cảnh Vũ không có ý định chờ Tạ Quyết đến ngày nghỉ mới đi tìm Mục vương nói lời cảm tạ, nàng muốn tự mình đi trước.
Lúc ở tiệc trà hoặc yến tiệc luôn nghe được Mục vương thích đến Phàn Gia ngoã xá, cũng thích đến trà quán Hương Minh thưởng trà nghe hí khúc.
Nàng để cho người đi tiệm trà lâu Hương Minh thăm dò, nếu Mục vương ở trà lâu, sẽ đặt lấy một nhã gian.
Hạ nhân tìm hiểu tin tức trở về nói Mục vương đang ở trà lâu, nàng liền ra khỏi phủ.
Tới trà lâu, ngồi ở nhã gian một lúc mới đứng dậy đi đến nhã gian của Mục vương.
Mục vương đang ở trong nhã phòng, từ bệ cửa sổ nhìn xuống bên dưới đại sảnh, trên đài đang có nữ nhân gảy tỳ bà.
Lúc này, có hạ nhân đến truyền lời, nói Vĩnh Ninh hầu phủ Ông nương tử cũng ở trà lâu, biết điện hạ cũng ở đây, cho nên đến vấn an điện hạ.
Mục vương sững sờ, thầm nghĩ nam nữ hữu biệt*, cũng không cần cố ý đến vấn an.
(*Nam nữ hữu biệt 男女有别: giữa nam nữ nên có khoảng cách thích hợp )
Trong gian phòng còn có hạ nhân, cửa sổ lại mở rộng, cho nên cũng thấy không sao, vì vậy để người dẫn vào.
Ông Cảnh Vũ vào bên trong phòng, phúc thân: “ Điện hạ vạn phúc ”
Mục vương cười nói: “ Ông nương tử không cần đa lễ, giống A Quyết gọi ta một tiếng biểu thúc là được ”
Ông Cảnh Vũ đứng thẳng người lại, trên mặt treo nụ cười thản nhiên: “ Ta nghe hạ nhân nói điện hạ cũng ở trà lâu, cho nên tới đây vấn an, thuận đường muốn hỏi một chút về tay của điện hạ được trị như nào? ”
Mục vương sững sờ, theo bản năng hỏi: “ A Quyết lại nói với ngươi? ”
Ông Cảnh Vũ cảm thấy thoáng nghi, Tạ Quyết biết?
Nhưng vì sao lại chưa bao giờ kể cho nàng?
Ông Cảnh Vũ cũng không trả lời thẳng, chỉ nói: “ Nghe nói là mời Bàng đại phu y thuật cao siêu tới, có thể chữa khỏi vết thương gãy xương mà vốn dĩ người khác chữa không được, có Bàng đại phu chữa tay cho điện hạ, cũng không cần lo lắng trị không khỏi ”
Mục vương có chút nhíu mày, nghe theo lời Ông nương tử nói là biết chuyện của Bàng đại phu?
Nhưng vì sao Tạ Quyết lại không cho hắn tiết lộ? Đôi phu thê này đến cùng là đang tính làm chuyện gì?
Hắn thu tâm tư, nói: “ Bàng đại phu quả thực y thuật cao siêu, nhưng ông ấy lại không màng danh lợi, nếu chú trọng thanh danh, chỉ sợ sớm đã vang danh khắp thiên hạ ”
Ông Cảnh Vũ dịu dàng cười một tiếng: “ Phu quân cũng nói như vậy ”
Lúc nói chuyện, nàng nhìn qua Mục vương.
Thần sắc Mục vương vẫn như thường, bưng nước trà lên uống một hớp, thanh thản nói: “ Trên đời này người có bản lĩnh lại không màng công danh lợi lộc, ít càng thêm ít, mà Bàng đại phu chính là một trong số đó ”
Ông Cảnh Vũ có chút rũ đôi mắt xuống.
Mục vương phản ứng lạnh nhạt như vậy, giống như không hể cảm thấy kỳ quái việc Tạ Quyết quen biết một người không màng lợi lộc.
Giống như. . . Hắn biết Tạ Quyết quen Bàng đại phu.
Ông Cảnh Vũ cảm thấy có chút nặng nề.
Thăm dò đến đây là được rồi, dù sao đối phương là người hoàng thân, không tiện truy hỏi đến cùng.
Nàng quay lại vấn đề lúc đầu, hỏi: “ Tay điện hạ như nào rồi? ”
Mục vương tỉ mỉ nói: “ Bàng đại phu nói mặc dù không thể khôi phục như ban đầu, nhưng khôi phục được chín phần là không thành vấn đề ”
Chín phần, so sáu bảy phần cao hơn rất nhiều.
Ông Cảnh Vũ cười một tiếng: “ Nghe Lục Cửu biểu muội nói tay điện hạ có thể trị khỏi, ta tò mò, mong điện hạ chớ trách tội ”
Đuôi lông mày Mục vương nhảy lên một cái, hỏi nàng: “ Không phải A Quyết nói với ngươi? ”
Ý cười trên mặt Ông Cảnh Vũ dần dần tắt, lắc đầu: “ Phu quân ngược lại không hề với ta về là tay của điện hạ có thể trị khỏi ”
Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói: “ Ta cũng là tới hỏi một chút, bây giờ đã biết được đáp án, cũng không quấy rầy điện hạ xem kịch nữa ”
Người vừa rời đi, Mục vương lại thoáng đăm chiêu nhìn qua cửa nhã gian, một lát sau hắn bỗng nhiên phản ứng lại.
Nương tử Tạ Quyết đang thăm dò hắn.
Đôi phu thê này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng qua chỉ là một vị đại phu, sao cứ cảm thấy Tạ Quyết đang giấu chuyện quan trọng gì đó?
Hắn đã đồng ý với Tạ Quyết, không thể nói việc này ra, nhưng bởi vì lúc thái y giúp hắn kiểm tra tay, nhìn ra là có thể trị khỏi, cho nên dò hỏi, hắn cũng chỉ nói có người tài ba, cũng không nói là ai.
Nhưng ai biết chuyện tay hắn có thể trị khỏi đã truyền đến chỗ mẫu hậu, mẫu hậu liền phái người đi điều tra người này là ai, cho nên mới biết sự tồn tại của Bàng đại phu.
Tạ Quyết hình như không muốn để thê tử hắn biết, nhưng bây giờ xem ra, giống như đã biết rồi, cũng không biết việc này có nghiêm trọng hay không?
Suy nghĩ một chút, hắn ngay cả hí khúc cũng không nghe nữa, đứng dậy rời khỏi nhã gian.
Thị lực của Ông Cảnh Vũ tốt, cho nên ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài hành lang.
Thấy Mục vương từ hành thang bước xuống dưới lầu, sắc mặt nàng bình tĩnh bưng cốc trà nhấp một ngụm.
Ước chừng qua hai khắc, Minh Nguyệt từ bên ngoài đi vào trong phòng : “ Nương tử, nô tỳ để ý ở cửa thành phía Bắc, quả thực nhìn thấy Mục vương điện hạ ra khỏi thành ”
Cửa thành phía Bắc, là hướng đi đến doanh trại Kiêu Kỵ binh.
Hiện tại vẫn không đủ để chứng minh Tạ Quyết chính là người giới thiệu Bàng đại phu cho Mục vương.
Ông Cảnh Vũ buông cốc xuống, mắt sắc tĩnh mịch.
Nàng đứng dậy, có chút mệt mỏi mà nói: “ Hồi phủ ”