Từ khi Tạ Quyết nói rõ sự thật với Ông Cảnh Vũ, cuộc sống của bọn họ ngược lại không thay đổi gì.
Chỉ là Ông Cảnh Vũ ngẫu nhiên nhìn Tạ Quyết sẽ hoảng hốt, sẽ không kiềm chế được nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy hắn.
Ngày bi thảm ấy, nàng sao có thể quên được?
Cũng có thể là bởi vì vừa mới biết được hắn cũng trở về, cho nên ký ức tạm thời mới có thể rõ ràng như vậy, có lẽ chờ thêm một chút thời gian nữa sẽ quen dần rồi quên đi.
Bởi vì ký ức lúc đưa tiễn hắn quá mức mãnh liệt, để không cần phải nhớ lại, nàng phải cẩn thận hỏi hắn tại sao lại chết, làm cách nào để trở về từ Ung Châu, làm thế nào biết được tay Mục vương được trị khỏi nhờ Bàng đại phu.
Nàng muốn đợi mình thích nghi hoàn toàn rồi hỏi lại cũng không muộn.
Lại nói đến Mục vương, lo lắng vì mình dẫn đến phu thê chất nhi mâu thuẫn, cố ý chờ Tạ Quyết được nghĩ rồi mời hắn đến trà lâu.
Sau khi uống một tách trà, Mục vương lộ vẻ áy náy: “ Ông nương tử phản ứng như thế nào? Có cãi vã với ngươi không? ”
Tạ Quyết nhấp một ngụm nước trà, sau đó đặt cốc xuống, khẽ lắc đầu: “ Nàng ấy rộng lượng, không so đo với ta ”
Đây là điều mà Tạ Quyết không ngờ được sau khi khôi phục ký ức.
Nghe hắn nói như vậy, Mục vương nhíu mày nghe ra được ẩn ý.
Hắn hỏi: “ Tính tình ngươi liêm chính, lại làm điều gì có lỗi với cháu dâu vậy? Thí dụ như có nữ nhân ở bên ngoài… ”
Sắc mặt Tạ Quyết nghiêm nghị: “ Ta sẽ không làm vậy ”
Nhưng nghiêm túc xong lập tức thu lại, thay vào đó rơi vào trầm tư, còn nói: “ Nhưng ta hổ thẹn với nàng ”
Mục vương trầm ngâm một chút, nói: “ Dù sao cũng là chuyện phu thê các ngươi, bản vương sẽ không hỏi các ngươi mâu thuẫn chuyện gì, chỉ là nếu cần bản vương giúp thì cứ việc nói ”
Tạ Quyết nghe vậy, lộ ra ý cười nhạt.
Đời trước, hắn tận mắt thấy hầu phủ lụi bại, dậu đổ bìm leo. Nhưng cũng có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà Mục vương chính là một trong số những người đó.
Đối với quả phụ của Kiêu Kỵ binh, cũng đều đưa tay trợ giúp.
Ở yến tiệc, không người nào nói chuyênu với A Vũ, lúc dùng tiệc, Mục vương sẽ để Mục vương phi đi qua nói chuyện với nàng.
Cho nên hắn không có khả năng biết rõ tay Mục vương có thể khôi phục như ban đầu, mà lại bỏ mặc không quan tâm.
Sáu phần với chín phần, khác nhau vô cùng lớn.
Chín phần so với lúc ban đầu không khác là bao, nhưng sáu phần mà nói, cũng coi như nửa tàn phế.
Bây giờ trong cái rủi có cái may, sau khi nói rõ với A Vũ, hắn cũng có thể ngủ ngon được một giấc.
Từ khi trở về từ Ung Châu, Tạ Quyết ngủ không được yên giấc.
Mấy ngày đầu, lúc ở bên cạnh nàng gần như cả đêm đều không ngủ.
Một là bởi vì nàng gặp nạn, hắn nếu chậm một chút, không biết có thể cứu được nàng hay không.
Hai là bởi vì sau khi khôi phục ký ức, sinh ra đủ loại áy náy với nàng, cũng áy náy khi giấu nàng.
Uống vài chén trà, Tạ Quyết đột nhiên hỏi: “ Biểu thúc có biết cách dỗ cô nương vui vẻ không? ”
Mục vương đập vào bờ vai của hắn: “ Ngươi còn không tin, bản vương lớn lên ở hậu cung, ngươi phải tin tưởng biểu thúc, chuẩn không sai được ”
Tạ Quyết lắc đầu: “ Lúc trước, Lạc tiểu quận vương với biểu thúc nói cũng gần giống nhau, cũng để ta đưa những đồ nữ tử yêu thích tới, nhưng hiệu quả quá nhỏ ”
Mục vương khó chịu: “ Không đúng, không có khả năng vô dụng, nếu vô dụng chính là lễ ngươi đưa không đúng, hoặc là lời ngươi nói không đúng… ”
Dừng một chút, Mục vương nhíu mày nhìn về phía Tạ Quyết: “ Ngươi nói xem lúc đó ngươi đưa vật gì, lại nói những gì? ”
Kỳ thật, Tạ Quyết không muốn nhắc lại những chuyện ngu ngốc mà bản thân đã làm trước khi khôi phục ký ức.
Chính bản thân hắn nhớ lại cũng cảm thấy có một vài chỗ không đúng.
Tạ Quyết nhìn đi chỗ khác, ho hai tiếng, mới mở miệng: “ Ta trực tiếp nói với nàng là ta đang dỗ nàng ”
Mục vương: …
Sau một lúc lâu, Mục vương lắc đầu nói: “ Biết ngươi thẳng thắn, lại không biết ngươi thẳng thắn đến mức này, Ông nương tử lúc gả cho ngươi, khẳng định không biết ngươi là kiểu người này, bị dáng vẻ đẹp mắt của ngươi lừa gạt ”
Điểm này, Tạ Quyết không thể nào phủ nhận.
Ở trước bài vị hắn nàng nói nàng hối hận, nói nàng không nên tham luyến vẻ bề ngoài của hắn, nếu được lựa chọn một lần nữa, nàng tình nguyện gả cho một người bình thường, cũng không lấy hắn.
Khi đó, Tạ Quyết đứng bên cạnh nàng, tâm tình phức tạp.
Kỳ thật phức tạp nhất là khi nghe người khác khuyên nàng nuôi một tên nam sủng.
Hắn vốn không cố ý nghe lén, chỉ là trùng hợp nghe thấy.
Hắn khi đó đã chết, dù không muốn nhìn thấy, nhưng cũng không phản đối việc nàng muốn tái giá, nhưng lại không đồng ý để nàng nuôi nam sủng.
Nàng tái giá làm thê tử người khác, hắn cũng hi vọng nàng được hạnh phúc.
Nhưng nếu nuôi nam sủng, chỉ sợ về sau muốn tái giá, sẽ trở thành cái thóp cho người ta nắm.
Lúc này Mục vương nói với hắn: “ Ngươi cứ theo lời ta nói mà làm thử thêm lần nữa, nếu không có tác dụng lại tới tìm ta ”
Tạ Quyết suy nghĩ, vẫn chấp nhận đề nghị của Mục vương, đứng lên chắp tay: “ Vậy ta trở về trước ”
Mục vương phất tay: “ Đi đi, đi làm hòa với cháu dâu, sau đó nói với bản vương một tiếng để bản vương yên tâm ”
Tạ Quyết gật đầu, sau đó quay người ra khỏi nhã gian.
*
Tết ngày càng gần, Ông Cảnh Vũ bắt đầu thưởng bạc cho hạ nhân, còn chuẩn bị kỹ càng lễ vật chúc Tết, những đồ ăn khi khách đến, cùng trái cây để đáp lễ.
Những ngày sau đó, thì đến trang tử kiểm kê sổ sách.
Từ sau khi quản gia, nàng lấy một khoản bạc ở phủ để mở một cửa hàng, có sáu bảy năm kinh nghiệm, tất nhiên biết cách làm như nào để kiếm được bạc.
Nàng cũng bỏ một khoản bạc của Tạ Quyết vào cửa hàng, hơn nửa năm nay cho dù kiếm được không nhiều lắm, nhưng lợi nhuận còn ở phía trước, nàng cũng không nóng vội.
Bận rộn ngược lại không có thời gian nhớ đến Tạ Quyết.
Một ngày bận rộn, sau khi ngâm nước nóng, cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái.
Sớm đã lau khô tóc từ phòng tắm, lúc ra không nhìn thấy bóng dáng Tạ Quyết đâu, nàng thấy hơi bực.
Từ hôm thú nhận đến nay đã bốn năm ngày rồi, những ngày gần đây Tạ Quyết đều đúng giờ trở về, sáng sớm ngày hôm sau đều rời đi.
Có thể ở trong phủ, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài. Hôm nay hắn được nghỉ, Mục vương mời hắn cũng đã hai canh giờ, sao còn chưa thấy về?
Trong lúc Ông Cảnh Vũ đang bực, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nàng nói một tiếng, cửa phòng đẩy ra, có tỳ nữ bưng nhiều loại hộp gấm từ bên ngoài vào, mùi thơm nhàn nhạt bay đầy phòng.
Động tác lau tóc theo đó mà dừng lại, lúc hai tỳ nữ đem những hộp gấm tinh xảo đi vào, Tạ Quyết cũng theo đó mà vào phòng.
Ông Cảnh Vũ nhìn hộp gấm trên mặt bàn, lại nhìn Tạ Quyết, bỗng nhiên nhớ việc hắn sợ nàng biết được chuyện hắn nằm mơ cũng như biết được chuyện nàng quay trở về, cho nên hắn mang về rất nhiều lễ, ngay cả lời hắn nói lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ.
Hắn nói: Ta dỗ nàng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hiện tại như này, vẫn là nghĩ muốn dỗ nàng.
Tỳ nữ lui ra.
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía mặt bàn đặt hơn hai mươi hộp tinh xảo, lại ngước mắt nhìn Tạ Quyết, cười cười: “ Làm sao, lại muốn dỗ ta? ”
Tạ Quyết nghe được trong lời nói có sự chế nhạo, bỗng nhiên có chút hoài nghi lời của Mục vương không đáng tin cậy.
Lời Mục vương nói cùng tên Lạc tiểu quận vương không khác bao nhiêu, nhưng vẫn có chỗ khác nhau.
Lời nói so với lúc trước không khác nhau lắm, nhưng bởi vì nhiều thêm hai chữ, khiến người ta cảm thấy khác biệt rất lớn.
Lúc trước “ta dỗ nàng”, giống như hắn dỗ nàng thì nàng phải nhận, lại giống như đang kể công vụ, đường đường chính chính.
Nhưng bây giờ lời này… Nghe giống như là dỗ ngon dỗ ngọt.
Ông Cảnh Vũ nghe được, không khỏi che miệng bật cười: “ Ồ, hầu gia hai mươi hai tuổi so với hầu gia hai mươi chín tuổi quá khác rồi, đều học được cách dỗ dành người khác rồi ”
Lúc nói dỗ dành nàng, Tạ Quyết cũng đã hai mươi hai tuổi.
Hiện tại khôi phục ký ức, lại thêm năm năm cùng một năm trở về, hắn cũng đã hai mươi chín tuổi, tính toán ra, nàng hiện tại cũng nhỏ tuổi hơn hắn.
Tạ Quyết nghe được nàng đang chế nhạo, nhưng tâm trạng lại rất vui.
Nàng biết nói đùa, xem như cũng đã chấp nhận sự thật.
Tạ Quyết nói với nàng: “ Năm năm kia, cũng không phải để đó cho có ”
Nói xong nhìn về phía hộp gấm: “ Ta đến ba tiệm son* lớn nhất Kim Đô thành, đem mỗi loại son ở tiệm đều lấy một phần, tổng cộng hai mươi hai hộp ”
(* Từ gốc胭脂: Son – Trang điểm thời cổ đại Trung Quốc. Son thời cổ đại vừa là son môi 口红, vừa là phấn má 腮红).
Nghe được hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Ông Cảnh Vũ chợt tắt, sau đó lộ ra mấy phần kinh ngạc: “ Son môi*? ”
(* Từ gốc口脂: loại son phấn dùng cho môi vào thời hiện đại).
Tạ Quyết gật đầu.
Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn hai mươi hai hộp gấm trên bàn, cảm thấy có chút hứng thú lên tiến đến ngồi xuống, đem khăn bông lau tóc bỏ sang một bên, sau đó mở hộp gấm ra, lấy bình sứ nhỏ bên trong ra.
Những bình son phấn này không chỉ được đựng vào hộp gấm tinh xảo, ngay cả bình sứ nhỏ cũng đẹp cực kì, nhìn vào đều khiến cho lòng người vui vẻ.
Tạ Quyết đứng ở sau lưng thê tử, cầm khăn bông lên, động tác chậm rãi lau đuôi tóc cho nàng.
Nhìn thần sắc nàng so với lúc đưa đồ trang sức còn muốn vui sướng hơn.
Mục vương nói so với việc tặng một hay hai hộp son, còn không bằng lấy hết cả loại đẹp mắt hay không đẹp mắt, gom hết vào tặng cho nàng.
Có lẽ một hai hộp không đủ hứng thú, nhưng nữ nhân đều yêu thích son, thật ra cũng không khác gì nam tử yêu thích luyện võ hay cả bộ vũ khí.
Mục vương nói như vậy, Tạ Quyết liền hiểu.
Mặt mày Ông Cảnh Vũ đầy vui vẻ, khóe miệng cũng có chút cong lên, giống như đem mỏi mệt một ngày đều quên hết.
Cũng không đợi Tạ Quyết lau khô tóc cho nàng, liền bưng lên một cái khay, tâm trạng nàng rất là vui vẻ đi vào bên trong phòng: “ Hôm nay ta muốn đem tất cả son môi thử qua một lần ”
Sau khi ngồi vào trước bàn trang điểm, nàng còn nói: “ Ta thực sự chưa bao giờ một lần mà dùng thử qua nhiều loại màu son môi như vậy ”
Nói xong mở ra một hộp thoa lên trên môi.
Son môi có mùi gỗ đàn hương, lên màu rất nhẹ, gần như với màu môi ban đầu không khác mấy, nhưng lại đỏ hơn một chút, sau khi bôi lên bởi vì không có chải đầu búi tóc, chỉ xõa một đầu tóc đen, cho nên son môi cực tươi.
Đang muốn đứng dậy đi rửa sạch son trên miệng, Tạ Quyết liền bưng tới một cái khay, đồng thời còn đưa cho nàng một chiếc khăn, đáy mắt đầy ý cười, thấp giọng nói: “ Tiếp tục thử đi ”
Nhìn dáng vẻ thê tử vui thích, Tạ Quyết ngược lại bái phục Mục vương, hắn đoán được tâm tư nữ tử rất chuẩn xác, Lạc tiểu quận vương cũng không bằng nổi Mục vương.
Tạ Quyết cũng biết về sau nếu muốn dỗ thê tử vui vẻ rốt cuộc nên tìm ai để hỏi rồi.