Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 31: Trở về phủ thăm viếng



Về nhà mẹ đẻ thăm viếng, ở Hoàng thất là một chuyện nở mày nỡ mặt. Đáng lẽ Việt Băng Ly cần phải đi theo cùng, thế mà Tô Vãn cố ý không cho theo, hắn kiên trì không được, trùng hợp trong triều lại có chuyện xảy ra. Việt Băng Ly đối mặt với vị tiểu thê tử này, cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Thực là phô trương lãng phí không chút khiêm tốn, cực kỳ cao ngạo.

Tô Vãn trang phục sáng sủa ngồi lên xe ngựa, phía sau là đội quân trùng trùng điệp điệp, đều là gia đinh mang theo quà tặng đi theo, còn có thị vệ bảo vệ. Bởi vì lúc rước dâu đã xảy ra chuyện, nhắc cho Việt Bảng Ly thức tỉnh.

Thủy Nguyệt, A Bích mừng rỡ nhìn qua rèm xem cảnh tượng náo nhiệt trên đường lớn. Tiểu thư nhà nàng bị người ta mắng là đồ phế vật bỏ đi bao nhiêu năm nay, hiện tại quả thật là hãnh diện. Theo như Vương Gia đưa tặng cho châu báu, còn phái thị vệ, cũng có thể thấy được vị tiểu thư phế vật này rất được sủng ái.

Tô Vãn hai mắt nhắm lại, tay vỗ nhè nhè lên chòm lông của A Chích , thần sắc lạnh nhạt, giống như không quan tâm chuyện thế sự, chỉ yên tĩnh nhắm mắt trong thế giới của mình. Tương Tư đem trái cây mới gọt đặt ở bờ môi của nàng, "Vương phi, lê vừa mới gọt."

Tô Vãn ăn một miếng, yên lặng nuốt vào cổ họng, đặc biệt mãn nguyện, song cầm mấy miếng đưa vào khóe miệng A Chích, đứng lên nói thầm: " Nột - nói chuyện, vật nhỏ đừng nói vương phi nương nương bạc đãi ngươi, có vật gì, ta cũng đều chia cho ngươi."(Ari: Bé có cuộc sống đại gia nha =)) )

Thủy Nguyệt cùng A Bích nghe Tô Vãn nói ......, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng. Đối với việc bỗng nhiên xuất hiện con hồ ly, không có ai hỏi tới, thế nhưng lại có thể cùng Vương Phi nương nương từ đường sinh tử trở về, như vậy nhất định là con thú cát tường(may mắn). Hơn nữa vật này cũng tốt, trừ trong vườn phủ vương phi , còn lại những vườn khác của mọi người đều không thích quan tâm.

Cùng lúc đó. Đại viên Vương phủ.

Nguyên Cẩm Tố mặc một bộ áo tơ trắng đứng lẳng lặng ở trước hồ sen, như đang chờ đợi một người khác, trường bào tím bay rơi xuống, Nguyên Cẩm Tố lập tức lấy lại tinh thần, tay cầm khăn lụa, bước nhẹ nhàng tiến tới: "Vương gia, Cẩm Tố có chuyện cầu kiến."

Việt Băng Ly cùng với người này cùng nhau lớn lên, cũng xem như muội muội thân thiết, có thể thấy được hắn đối với vị tiểu thư họ Nguyên này, hẳn là có biết bao quý mến từ người dưỡng mẫu đã qua đời.

Hắn ôn hòa cười nhạt, nhưng ngay sau đó ngồi xuống ở trong lương đình, để cho tỳ nữ rót rượu Bích Loa Xuân thượng hạng, "Không biết Cẩm Tố có chuyện gì muốn nói cùng bổn vương?"

Con ngươi Nguyên Cẩm Tố chuyển nhẹ, tay xoắn khăn lụa, "Cẩm Tố không muốn gây chia rẽ tình cảm của Vương Gia cùng Vương phi, chỉ là muốn nói với Vương Gia, Cẩm Tố những gì tận mắt chứng kiến thấy và nghe được."

Việt Băng Ly vừa nghe, giật mình một cái, Tô Vãn không cho hắn cùng về thăm viếng, chẳng lẻ trong lúc đó thật sự đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc suy tư, nhìn Nguyên Cẩm Tố, "Cẩm Tố, có chuyện gì cứ nói thằng, bổn vương đối đãi với ngươi như muội muội, không cần phải khách khí như thế."

Nguyên Cẩm Tố nghe thấy thế, vuốt cằm, đem chuyện hôm đó Vương phi đang ở vườn hoa kể hết tất cả cho Việt Băng Ly nghe, coi hắn thông minh, it nhất nàng nghĩ trong chuyện này có gì gút mắt không rõ lắm, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy Vương phi không quá an phận. Muốn đem chuyện này nói cho Việt Băng Ly nghe, là muốn nhân cơ hội này cho hắn thấy cô ngày nhớ đêm mong nam nhân, và cũng muốn cho hắn hiểu, cô gái hắn vừa mới cưới, cũng không đơn giản.

Việt Băng Ly sau khi nghe xong, hai mắt nhắm lại, lúc trước phải đi đến Lâu gia phủ tướng quân, cũng biết trong chuyện này co chút gút mắt, chỉ là không thể nghĩ đến, vị đại phu nhân kia lại có gan đến nơi này. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Nguyên Cẩm Tố cảm kích, "Cẩm Tố, đa tạ." Dứt lời, Nguyên Cẩm Tố còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vứt bào rời đi.

Vội vã bước nhanh trở lại thư viện, Tả Diễm vừa lúc điều tra xong mọi chuyện trở lại, sác mặt có chút trầm trọng, "Vương gia, ngày quả nhiên đón không sai, hôm đó sát thủ thật do nàng phái đi, có điều lúc trước còn có một nhóm......."

"Úc Thị?" Việt Băng Ly lộ ra âm thaanh âm trầm lạnh lẽo.

Tả Diễm kinh ngạc một chút, nhưng mà suy đoán cũng biết Vương Gia chắc là từ Vương phi mà biết cái gì đó. Dựa theo tính tình của Vương phi, không thể để cho người khác làm cá làm thịt, lần này trở về thăm viếng sợ là sẽ thừa dịp tốt này để làm những chuyện cần làm.(Ari: Chị cứ hãm hại..em hóng : )) )

"Đúng vậy, Gia."

Việt Băng Ly nặng nề ừ một tiếng, dạo bước bên trong phòng sách. Phút chốc nhìn Tạ Diễm lạnh giọng căn dặn: "Ngươi dẫn người đi theo, nhưng tuyệt đối không để cho Vương phi phát hiện, đồng thời phải bảo vệ an toàn cho vương phi thật tốt, bất kể nàng làm cái gì, đều không được ngăn cản."

Tả Diễm khẻ kinh ngạc, Vương phi nếu muốn giết người phóng hỏa, chẳng lẽ Vương Gia cũng muốn nối giáo cho giặc? Vị vương phi này rốt cuộc ở trong lòng Vương Gia là có địa vị gì? Đây chính là yêu? Hay là lợi dụng? Vị Vương phi này có năng lực để cho Vương Gia như vậy, đó là không thể cho nghi ngờ. Chẳng qua cái này thật sự gọi là tình yêu sao?

Điều nói hoàng gia có nhiều chuyện cũ, phần lớn là đánh nhau tranh giành quyền lợi. Tình yêu lẫn lộn ở trong đó, nhỏ bé như sỏi đá.(Ari: Có thể anh Ly là ngoại lệ :*)

... ...... ...... ...... .....

Trải qua mấy canh giờ đi đường, đội ngũ đi thăm rốt cục cũng đã tới Lâu gia phủ tướng quân, Lâu Thương Trạch cùng Đại phu nhân Úc Thị, nhị phu nhân Ôn thị, Lâu đại tiểu thư, Lâu tam thiếu gia, Biểu thiếu gia, rối rít đứng ở trước cửa nghênh đón vị Vương Phi nương nương cao quý này.

Nhún người nhảy xuống đất, vươn tay đón tiếp Tô Vãn, đem nàng đỡ xuống xe ngựa, chiếc váy tơ lụa thượng hạng kéo lê trên mặt đất, mang theo khí chất tao nhã cao quý. Hồ ly trắng yên lặng nằm ở trong ngực của nàng, mang theo dáng vẻ lười nhác.

Tô Vãn bước tới bậc thềm, khom người:"Chậm trễ ra mắt phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân."

Nhị phu nhân Ôn Thị nước mắt vui mừng đỡ Tô Vãn đứng dậy, mừng rỡ xem nàng xem nhiều lần, nhìn qua gương mặt nàng, "Vãn Vãn, vài ngày trước có bị thương không, đúng thật là dọa chết người."

Tô Vãn không hề tự cao tự đại nhẹ nhàng ôm nhị phu nhân Ôn Thị, khẽ gọi một tiếng: "Mẫu thân, Vãn Vãn không có chuyện gì, nhờ tổ tiên Lâu Gia tích phúc, Vãn Vãn mới có thể may mắn thoát khỏi." Trong lời nói của nàng, hơn nữa ánh mắt có chút toan tính vô ý lướt nhẹ nhìn trên người đại phu nhân.

Lâu Thương Trạch một hơi thở dài, "Không sao là tốt rồi, ngồi xe ngựa vài canh giờ rồi, trở về phủ nghĩ ngơi đi. Vãn Vãn."

"Dạ, phụ thân đại nhân." Tô Vãn ôm A Chích đi ở đằng trước, đột nhiên A Chích ở trong ngực nàng không an phân, nhảy xuống đất, trực tiếp đánh về phía Đại phu nhân, giống như là bị chọc giận, vươn ra móng nhọn không ngừng cào lên tóc phu nhân.

Đại phu nhân Úc Thị bị làm cho sợ hét ầm lên, cùng lúc mắng to: "Súc sinh, cút ngay........A.... ...... .........Súc sinh.... ..."

Lâu Nghiên liền rút trường kiếm muốn hướng về phía A Chích chỉ điểm, Tô Vãn nhanh chóng vươn tay giữ thật chặt trường kiếm, mắt phượng híp lại, "Đây là Ngọc Hồ vương gia ban cho bổn phi, không phải ngươi có thể dùng trường kiếm động được."

Lâu Nghiên chán ghét trừng mắt nhìn Tô Vãn, "Chủ nhân có cái gì, súc sinh sẽ có cái đó, lẽ nào như vậy vô duyên vô cớ phát tiết ngang tàn."

Con ngươi To Vãn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, dùng chút sức lực , thanh kiếm kia thượng hạn, trường kiếm chém sắt như chém bùn bị bẻ gãy, tay nàng cũng không có chút tổn thương nào, vươn tay thấp gọi: "A Chích.... ....."

A Chích tỉnh táo một chút, cũng lại nghịch ngợm đem tóc đại phu nhân Úc Thị làm cho xốc xếch. Hài lòng nhìn thành quả của mình, lúc này mới nhảy vào ngực Tô Vãn, khóe miệng nàng chứa cười: "A Chích chẳng qua là có linh tính, trên người nào có mang mùi vị chém giết người, đều làm nó chán ghét mà trêu chọc."