Lâu Nghiên nhìn hơi thấp thỏm, muốn mở miệng nói gì thì Phượng Vân Nhi đã giành nói, không tin hỏi: “Có thật không? Tương Tư cô nương dầu gì cũng đã đến tuổi, sao Thái hậu lại làm ra chuyện này?”
“Cho nên vậy, muội muội cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng Vương phi nương nương có biện pháp làm cho Thái hậu thích, chính là đem cô gái lớn hơn Hoàng thượng mấy tuổi nhét vào, sợ là đều có thể.”
Lâu Nghiên âm thầm thêm hoa thêm lá, đem chuyện này nói rất sinh động.
Phượng Vân Nhi nghe xong, rất khoa trương che mặt cười duyên: “Thật ra thì trước kia bổn cung cũng được Vương phi nương nương trợ giúp, nàng quả thật có rất nhiều phương pháp, hiện tại bổn cung được sủng ái như vậy,không phải cũng là nhờ Vương phi nương nương giúp đi?”
Sắc mặt Lâu Nghiên khẽ thay đổi, lập tức lúng túng giải thích: “Dung nhan nương nương quốc sắc thiên hương, căn bản không cần bất luận kẻ nào trợ giúp, nay đứng đầu hậu cung sớm muộn cũng là người, dường như sẽ là người ngồi ở Phượng Tảo cung.”
Phương Vân Nhi tươi cười xinh đẹp, vỗ vỗ tay Lâu Nghiên: “Muội muội không cần khẩn trương, Bổn cung chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi, trái lại ngươi nói chuyện cũng rất thú vị mà.”
“Ha ha ... Đúng nha...” Lâu Nghiên không cho phép Phương Vân Nhi này cũng không có bị nàng ta đầu độc, cũng không dám xằng bậy tự nói đi xuống, chỉ sợ một tảng đá cứng rắn sẽ nện vào chân mình.
Phương Vân Nhi ngước mắt nhìn trâm cài trên đầu Lâu Nghiên, trong mắt xoẹt qua một tia lãnh ý, vào cung mà ngay cả chuyện tình trong cung cũng không dò nghe, ngay cả trâm cài mà Hi Quý phi khi còn sống thích nhất cũng dám to gan độ trên đầu, khó trách lại làm cho Thái hậu chán ghét như vậy.
Nghĩ tới đây ...
Nàng thân mật cầm tay Lâu Nghiên: “Hoàng thượng bây giờ cũng sắp hạ triều, Bổn cung sai người làm chút điểm tâm, ngươi đem những điểm tâm này thay bổn cung đưa đi. Mấy hôm nay Hoàng thượng vì chuyện nước mà vất vả, chúng ta làm phi tử dĩ nhiên là phải thông cản nhiều ...”
Lâu Nghiên nhìn Phượng Vân Nhi thân thiện như thế, còn chủ động đem điểm tâm mình làm cho nàng ta đưa đi, cảm kích nhìn Phượng Vân Nhi: “Đa tạ tỷ tỷ, nếu không chúng ta cùng đi, trùng hợp muội muôi trong cung cũng không quen thuộc, theo tỷ tỷ cùng đi làm quen, cũng tốt.”
Phương Vân Nhi mỉm cười gật đầu: “Được rồi ...”
Hai vị chủ tử cứ như vậy đi trên đường thật dài trong cung, Lâu Nghiên chuyển mắt nhìn tường đỏ thật cao, đột nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài tốt đẹp biết bao, vẫn thở dài hỏi: “Tỷ tỷ thường xuất cung không?”
“Thỉnh thoảng được Hoàng thượng ưng thuận đi ra ngoài gặp ca ca một chút, thế nào đây? Mới vừa vào cung đã muốn đi ra ngoài? Nửa đời sau vẫn còn rất dài rất dài. Trong cung không có người bán hàng rong, cũng không có đường cái nào nhiệt, cũng không có rất nhiều thứ ...” Phượng Vân Nhi có chút cảm xúc khá sâu nói, dù sao nàng vào cung sớm, đối với thâm cung này, cảm xúc tự nhiên sâu sắc.
Lâu Nghiên nghe như thế, cũng cảm thấy thê lương, nàng đứng đầu hậu cung, ân sủng muôn vàn, lại có thể cũng sẽ đau thương như thế, như vậy cô gái không được ân sủng, sẽ không kìm nén đến nổi điên đi?
“Tỷ tỷ chớ có thở dài, đã có muội muội hỗ trợ.” Lâu Nghiên cố ý làm thân với Phượng Vân Nhi, Phương Vân Nhi cũng vụng trộm khinh bỉ một phen, cô gái ngu ngốc như thế, có thể đấu với Vương phi, khó trách Bang phái căn bản không đem nàng ta vào mắt mà ...
Chẳng qua Phượng Vân Nhi cũng cười nhạt, không có lên tiếng.
Thời gian nửa chung trà, rốt cục cũng đến Ngự thư phòng, Lý Đức Tử thấy hai vị chủ tử đến đây, lập tức hành lễ một cái mới nói: “Cung nghênh hai vị chủ tử ...”
Lâu Nghiên nhận ra được đây chính là công công tuyên chỉ, thoạt nhìn là giám sát thái giám bên trong, thân tín bên cạnh Hoàng đế.
Lúc Lý Đức Tử nhìn đến trâm cài trên đầu Lâu Nghiên, nhìn phản ứng của Phượng Vân Nhi, âm thầm thở dài, hậu cung này thật là một ngày một ngày không ngừng xảy ra chuyện, ho nhẹ một tiếng: “Hai vị nương nương, lúc này Hoàng thượng đang bận rộn, chốc lát nữa trở lại đi.”
Phượng Vân Nhi vừa nghe cũng biết người này không muốn cho các nàng đi vào khiến cho Hoàng thượng khó chịu, không đi vào cũng được, trâm cài này sớm muộn gì cũng sẽ bị người nhìn thấy, lúc đang muốn xoay người rời đi, Lâu Nghiên lại đột nhiên kéo tay Lý Đức Tử: “Lý công công, Bổn cung tự mình làm một chút điểm tâm, muốn đi vào đưa cho Hoàng thượng, phiền toái ngươi thông báo một tiếng.”
Lý Đức Tử vừa nhìn thái độ của Lâu Nghiên, cẩn thận hỏi: “Ngài xác định lúc này ngài muốn gặp Hoàng thượng?”
“Đúng.”
Phượng Vân Nhi âm thầm cười lạnh, Lâu Nghiên này thật còn ngu xuẩn hơn heo. Lý Đức tử cũng không muốn quan tâm, liền lập tức đi vào thông báo, hồi lâu ra ngoài, mở rộng cửa cho hai vị nương nương.
Lâu Nghiên vui mừng đi trước, Phương Vân Nhi thật chậm bước chân.
Trước bàn dài, Việt Huyền Tẫn cúi đầu phê duyệt tấu chương, nghe được tiếng bước chân, sâu kín mở miệng nói: “Hôm qua Nghiên phi cực khổ, cũng sớm đi nghỉ ngơi, thế nào mới sáng sớm đã cùng Vân phi đến đây gặp trẫm.”
“Nô tỳ biết Hoàng thượng sử lý quốc sự cực khổ, cố ý làm điểm tâm tinh sảo cho Hoàng thượng thử.” Vừa nói vừa đi đến bàn nhỏ, đem điểm tâm tới bên cạnh Việt Huyền Tẫn, hắn lạnh nhạt ừ một tiếng.
Nhưng ...
Gác bút, ngước mắt, lại thấy đạp vào mắt là trâm cài trên đầu Lâu Nghiên, chuyển mắt liền thấy Phương Vân Nhi đang hoảng hốt bối rồi chạy vào, gương mặt gấp gáp.
Việt Huyền Tẫn nhăn chặt lông mày, thật chặt nhìn chằm chằm trâm cài trên đầu Lâu Nghiên, cầm trâm cài cứng rắn gạt xuống, trầm giọng: “Ai cho phép ngươi mang trâm cài này?”
Lâu Nghiên đột nhiên bị đau nên kinh sợ, thấy Việt Huyền Tẫn tức giận, kinh hoảng lùi về phía sau một bước nằm rạp trên mặt đất: “Hoàng thượng, trâm cài này là mẫu thân chế tạo cho nô tỳ, không biết có chỗ nào không ổn?”
Sắc mặt Việt Huyền Tẫn lănhj băng, nhìn chằm chằm toàn thân cao thấp của Lâu Nghiên như ghim bén nhọn đâm vào, Phương Vân Nhi quỳ gối bên cạnh Việt Huyền Tẫn: “Hoàng thượng, Nghiên phi chẳng qua là vô tâm, vô tâm xúc phạm, xin người bớt giận.”
“Bang ...”
Tay Việt Huyền Tẫn nặng nề bỏ xuống cái đĩa tinh sảo đựng điểm tâm, lạn giọng gầm thét: “Cút ra ngoài. Toàn bộ cũng cút ra ngoài cho trẫm ...”
Lâu Nghiên không giải thích được nhìn Việt Huyền Tẫn, không biết nguyên do hắn tức giận lớn như vậy, càng thêm cảm thấy kỳ quái, Phương Vân Nhi lập tức kéo tay Lâu Nghiên: “Nô tỳ xin cáo lui.”
Tay Việt Huyền Tẫn nắm thật chặt trâm cài, đến cả mảnh kim loại ghim vào trong tay cũng không biết, thân thể thống khổ ngửa ra sau, trong trí nhớ, mẫu phi thích nhất là trâm cài này, nhưng lúc bà chết, máu tươi thấm đầy cái trâm cài.
Từ đó về sau ...
Trong cơn ác mọng của hắn luôn có một cái trâm cài như vậy.
Suy nghĩ đến đây, tức giận gọi Lý Đức Tử, lạnh giọng phân phó: “Nói cho Phượng Dục, đem nhà làm trang sức trâm cài này phá hủy đi, trẫm muốn lặng yên không một tiếng động, biết không?”
“Dạ. Hoàng thượng....”
Đi đến Ngự hoa viên thì Lâu Nghiên thô lỗ bỏ tay Phượng Vân Nhi ra: “Vân phi nương nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với trâm cài này, tại sao Hoàng thượng lại tức giận như vậy?”
Phượng Vân Nhi nhìn Lâu Nghiên, thở dài một hơi: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện của Hi Thái phi sao? Năm đó Hi Thái phi rất thích trâm cài này, sau khi bà ấy ra đi, nghe nói máu dính đầy trâm cài. Sau đó Hoàng thượng vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy chuyện trâm cài đầy máu kia, sư phụ làm đồ trang sức này cũng bị liên lụy, bị trục xuất ra khỏi hoàng cung, Bổn cung cũng không nhìn ra, nếu không phải Lý công công nhắc nhở, Bổn cung nào biết ...”
Lâu Nghiên hít vào một hơi, kinh sợ che miệng, sợ hãi nói: “Dây không phải là Hoàng thượng sẽ hận chết ta, làm sao bây giờ? Tỷ tỷ, ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi cũng không cần lo lắng, Hoàng thượng chẳng qua là tức giận một chút, qua cơn tức giận này, cũng không tức giận nữa. Đừng suy nghĩ nhiều, Bổn cung mệt mỏi phải về Phượng Tảo cung.” Phượng Vân Nhi cảm thấy Lâu Nghiên này khiến cho người ta chán ghét, không muốn nói thêm chút nào nữa.
Lâu Nghiên mờ mịt a một tiếng, sau đó thi lễ: “Cung tiến Vân phi nương nương.”
Vân phi đưa lưng về phía Lâu Nghiên, cũng là cười lạnh.
Chương 70.2
Đức Lâm cung.
Tô Vãn ngủ gật một giác, tỉnh lại mới vừa cầm đến nước ô mai, Phượng Vân Nhi đã tới đây, nàng cười khanh khách để cho Tương Tư chuẩn bị trà, nói: “Hôm nay có gió, đem Vân phi nương nương thổi tới đây.”
“Chẳng qua là có chuyện mới mẻ, muốn cùng chia sẻ với Vương phi, cho nên tới đây uống trà, ăn điểm tâm.” Phương Vân Nhi ưu nhã nâng nên chén sứ màu xanh, nhấp một hớp trà Quân Sơn nói.
Tô Vãn nghe xong, híp cặp mắt, ừ một tiếng, nói: “Để cho ta đoán một chút xem là chuyện gì đi? Nói thẳng, cũng chưa có ý gì, là chuyện về đích tỷ của ta sao?”
“Đúng nha .. Cũng không biết quốc cứu phu nhân đến được nơi nào có được đồ trang sức này, chế tạo cái trâm cài như vậy, đây chính là trâm cài mẫu phi của Hoàng thượng Hi Thái phi khi còn sống yêu thích nhất, nhưng trước khi đi, mãu cũng chảy ở phía trên, làm hại Hoàng thượng mấy năm qua, hằng đêm đều mơ thấy ác mộng.” Phượng Vân Nhi sâu kín nói.
Tô Vãn nghe, thần sắc bình tĩnh, cũng không có một chút gợn sóng: “Đích tỷ thẳng tính từ trước đến nay, sợ là sẽ khó sinh tồn ở hậu cung này, trâm cài này trước ta đã nhắc nhở qua, nhưng nàng ta cùng đại nương cúng không nghe. Bổn Vương phi đã nói, người ta không cảm kích con chưa tính.”
“Tấm lòng của Vương phi thật tốt, ngài như thế vì nàng ta, nàng ta lại không biết tốt, thậm trí còn trừ đi Tương tư cô nương bên cạnh ngài, đề phòng cô ấy đến tranh sủng.” Phượng Vân Nhi nhìn xung quanh không có người nào, lúc này mới giảm thấp âm thanh nói.
Bước tới phía sau rèm, Tương Tư nghe đến đó, sắc mặt bỗng dưng run lên, vém rèm đi vào, tay khẽ run dâng lên điểm tâm.
Tô Vãn nắm tay Tương Tư: “Nghe được?”
“Nô tỳ không nghe lén, hai vị chủ tử thứ tội.” Tương Tư bỗng dưng quỳ gối trên sàn nhà.
Tô Vãn trừng nhẹ nàng ta một cái: “Lại quỳ, ngươi mỗi ngày không khi dễ bà bầu ta một lần, có phải hay không cũng không thoải mái, đứng lên cho ta, ngồi xuống, nói cho tốt.”
Tương Tư lại cúi đầu không nghe.
Phượng Vân Nhi nhìn không được, lập tức tiến lên nắm lấy tay Tương Tư, nâng cả người nàng ta lên, đặt trên ghế: “Vương phi cũng không có giận ngươi, chẳng qua chuyện này là một kế hoạch tốt.”
Tô Vãn ừ một tiếng, đè huyệt thái dương: “Thật không có nghĩ đến lòng dạ đích tỷ lại hẹp hòi đến thế, lời Thái hậu tùy ý nói, cũng có thể để ở trong lòng. Bổn Vương phi tại sao lại để hạnh phúc của Tương Tư trong hậu cung được, hơn nữa ta cũng chính xác không thể rời bỏ nàng .”
Lời này là nàng cố ý nói cho Phượng Vân Nhi nghe, nếu Lâu Nghiên đem lời này nói cho nàng ta biết, một cô gái không yêu Hoàng thượng sẽ không ghen, mà cô gái này lại yêu sâu sắc như vậy, làm sao một chút cảm giác cũng không có.
Nàng ta tới đây cũng có ẩn ý muốn thăm dò nàng một chút đi, xem một chút chuyện này có hay không định xuống, nếu là thật, sợ là nàng ta cũng sẽ có hành động gì đi. Mặc dù ở hoàng gia phải hiểu một đạo lý, bên người Hoàng đế không chỉ có một người, hoặc là không có Tương Tư, cũng sẽ có những người khác.
Nhưng ...
Có thể tiêu diệt một thì bớt một ...
Cái điều đơn giản đó trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Phượng Vân Nhi nhìn vẻ đau đầu của Tô Vãn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Nếu Thái hậu thích Tương Tư cô nương như thế, chưa chắc nhất định phải làm hậu phi, cũng có thể thu làm nghĩa nữ, phong cái phong hào Quận chúa gì đó, cho một cái viện bên cạnh Việt vương phủ, không phải vẹn cả đôi bên.”
Tương Tư vừa nghe, thụ sủng nhược kinh nhìn Phượng Vân Nhi, thật không có nghĩ đến cô gái này lại giúp mình như vậy, nhưng ... nhưng cũng chỉ là muốn nàng không thể vào hậu cung, tranh thủ tình cảm với mình thôi.
Tô Vãn nghe cũng cảm thấy là một ý kiến hay, nhìn Phượng Vân Nhi cười nói:Vẫn là đầu óc ngươi linh hoạt, những ngày gần đây ta hành động có chút bất tiện, ngay cả suy nghĩ cũng không dễ dàng.”
“Ha ha ... Mang thai chính là như thế, nương nương chú ý nhiều hơn mới phải,” Phượng Vân Nhi cười nhỏ nhẹ, thân thể cùng gương mặt xinh xắn lanh lợi, nhìn thôi cũng để cho lòng người đau. Việt Huyền Tẫn đối với vị phi tử này cũng có chút cảm giác a.
Nếu không có kinh nghiện chuyện lần trước, hắn thế nào còn có thể cưng chiều vị Vân phi nương nương này như thế. Ngược lại Lâm phi mang thai, không thể hầu hạ, Vân phi tự nhiên chiếm thượng phong.
Tô Vãn còn chưa lên tiếng, tiểu thái giám của Đức Lâm cung đang ở phía sau rèm bẩm: “Vương phi nương nương, Vương gia sang đây gặp người.”
Phượng Vân Nhi thấy Việt Băng Ly tới đây, ngượng ngùng hỗn loạn chút, liền mượn cớ cáo lui.
Tô Vãn lạnh giọng nói với Tương Tư: “Nói ta không có ở đây, đi nơi Thái hậu nương nương.”
Tương Tư ách một tiếng: “nương nương, lâu như vậy, ngài vẫn còn tức giận Vương gia sao? Chúng ta trở về vương phủ đi. Hậu cung này thật là một nơi đầy thị phi.”
Tô Vãn chuyển mắt nhìn Tương Tư: “Ta biết ngươi ở đây lo lắng cái gì, bất quá có bổn Vương phi ở đây, nếu Lâu Nghiên dám làm gì ngươi, ta sẽ làm nàng ta bị như thế, hiểu chưa? Mau đi ra đuổi người đàn ông kia ...”
“Nương Tử ... Vi phu không mời mà tới, mấy ngày không gặp, như cách ba thu, thế nào vẫn còn tức giận sao?” Giọng nói của Việt Băng Ly đột ngột vang lên ở trong điện, một bộ trường bào màu tím, hấp tấp xông tới, da mặt dày đến nhà.
Tương Tư cười nhẹ thối lui ra khỏi chánh điện.
Tô Vãn liếc Việt Băng Ly mặt đầy nhiệt tình một cái, cười lạnh hỏi: “Nghe không hiểu ngươi nói cái gì, đứng trước mặt ta là vật gì? Lại còn nói, thật là kỳ quái...”
Việt Băng Ly ách một tiếng, khóe miệng hơi co quắp, phụ nữ có thai chính là như vậy, chớ có tức giận mới phải. Đi lên trước, nhìn Tô Vãn nâmg cao bụng bự gặp chút khó khăn, từ phía sau ôm lấy thân thể nàng thật chặt: “Vãn Vãn, theo vi phu trở về vương phủ đi. Biết vương phủ chỉ có một mình nàng là nữ chủ nhân, vắng lặng ngay được.”
“Chuyện liên quan gì tới ta.” Tô Vãn lạnh lùng khinh bỉ nói, đồng thời muốn bẻ ra tay của hắn, nhưng người đàn ông xấu xa này ngay cả chút sức cũng không dùng tới, như thế nào cũng không tách ra.
Tô Vãn nổi giận: “Ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không buông ra, lập tức cùng ta lăn đi lý thư Hòa ly.”
Việt Băng Ly lập tức buông tay: “Ta buông tay, như vậy thì không cần ký thư hòa ly, Lâu Vãn nàng vẫn là thể tử của Việt Băng Ly ta, có đúng hay không? Vãn Vãn, theo Bổn vương hồi cung đi. Bổn vương biết ta đã làm nàng tổn thương, như vậy đi. Trở về ta sẽ quỳ ở trước giường nàng quỳ bàn giặt...”
Phù ...
Việt BĂng Ly một phen ép Tô Vãn không nhịn được bật cười lên, chuyển mắt nhìn hắn nói: “Ngươi làm thật?”
“Nhất định. Việt Băng Ly ta nếu hối hận, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh.” Việt Băng Ly nghiêm chỉnh giơ tay lên, nhìn xà nhà một chút, nói.
Tô Vãn đè lại tay của hắn, hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi cũng thích động một chút là thề, có dùng một cái rắm. Ngươi trở về đi thôi... Ta ngây ngô đủ dĩ nhiên là trở lại.”
Việt Băng Ly nhìn chằm chằm Tô Vãn, nàng lườm hắn một cái, đè lại đầu của hắn, nói nhỏ mấy câu, rồi mới lên tiếng: “Có thể trở về được chưa?”
“Ta cũng ở lại trong cung với nàng .”
Tô Vãn không vui, nắm lỗ mũi Việt Băng Ly: “Người không nghe nương tử nói, quỳ bàn giặt, chẳng lẽ chàng muốn quỳ mấy lần?”
“Không muốn...”
“Như vậy thì trở về đi. Cẩm Tố không có làm sao chứ?” Tô Vãn nghĩ đến cô nương yếu ớt này, cũng có chút đồng tình.
Việt Băng Ly vẫn thở dài một hơi, ngồi vào đối diện Tô Vãn: “Nàng cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt sao?”
“Vậy chính là có chuyện sao? Thất Tướng quân có tin tức hay không? Nói cưới hay không cưới? Chuyện này thật khó làm, cưới, ủy khuất người ta, không cưới lại cảm thấy quá bạc tình, đoán chứng hắn cũng rất rồi rắm đi.” Tô Vãn nghĩ đến việc này, cũng có chút tức giận.
Việt Băng Ly vỗ vỗ vai Tô Vãn: “Bổn vương sắp tới sẽ không vào cung, có chuyện gì nàng nói cho Tả Diễm đi. Ta phải xuôi nam làm chút chuyện, ngoan ngoãn nuôi bảo bảo, làm chuyện gì, không cho tự tiện làm bừa, biết không?”
“Biết, chàng thăng chức vú em sao? So với mama trong cung mẫu hậu còn nói nhiều hơn. Đi thôi. Gặp lại....” Tô Vãn trừng nhẹ hắn một cái, khoát khoát tay, vội vàng đẩy hắn đi.
Trái tim người nào đó lạnh một nửa, mới gặp mặt nói chuyện quan trọng, lại đuổi hắn đi, cũng không quan tâm người phu quân này, cuối cùng buồn bã quay đi.
Chương 70.3
Tô Vãn nhìn bóng lưng rời đi của Việt Băng Ly, trong đáy mắt tất cả đều là phiền não, nắm chặt tay thành một quyền. Chuyện của Nguyên Cẩm Tố, rất rõ ràng là bởi vì nàng, xem ra chuyện này nhất định cũng là nàng nên ra mặt giải quyết. Nhìn thời gian một chút, hướng về phía Tương Tư nói: “Ta có việc đi Ngự thư phòng một chuyến, Đức Lâm trở lại, thì nói ta có chuyện, biết không?”
Tương Tư muốn cùng đi theo nàng, Tô Vãn lạit trừng nhẹ một cái nói: “Chân Vương phi nương nương nhà ngươi là tôm tép sao? Đi đường cũng phải có người đỡ. Ở chỗ này nhìn chằm chằm Ngự thiện phòng làm bữa tối cho ta đi. Ngày gần đây cũng không có khẩu vị gì ...”
“Vâng, Vương phi.”
Một người Tô Vãn từ từ đi đến Ngự thư phòng, trình độ là một chén chà: thời gian, mang thai, tất cả đều không dễ, đi tới Ngự thư phòng, trên người đã có lấm tấm mồ hôi, cái hoàng cung đại gian đại ác này, không có việc gì xây sựng lớn như vậy làm gì.
Lý Đức Tử thấy Tô Vãn tới đây, cung kính thưa: “Nô tài ra mắt Vương phi nương nương ...” Dứt lời, lập tức mở cửa thay nàng, Tô Vãn đi vào, liền nghe đến âm thanh không kiên nhẫn của Việt Huyền Tẫn: “Trẫm ai cũng không muốn gặp, đi ra ngoài.”
“Em dâu cũng không muốn gặp, Hoàng thượng ngươi có thể thật bình tĩnh a...” Tô Vãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông sau bàn, cười xinh đẹp giống như hoa anh túc lại có độc.
Việt Huyền Tẫn nghe được âm thanh của Tô Vãn, từ từ hạ bút, ngước mắt nhìn nàng , khóe miệng vui vẻ sâu hơn: “Chẳng lẽ Vãn Vãn quyết định thay đổi, cho nên mới nói cho trẫm.”
Tô Vãn không chút khách khí tiêu sái tiến lên, nâng lên bàn tay, một cái tát nặng nề đánh vào trên mặt Việt Huyền Tẫn.
Ba ....
Vang dội cả đại điện.
Lý Đức Tử ở ngoài điện hoang mang hỏi: “Hoàng thượng, đã phát sinh chuyện gì ạ?”
“Không có sao, chẳng qua là Hoàng thượng làm rơi tấu chương xuống đất.” Tiếng Tô Vãn nhẹ vang, đáp lại.
Cặp mắt Việt Huyền Tẫn trừng cực lớn, có một loại ý tứ đem xé rách Tô Vãn, nàng lại đột nhiên cười một tiếng, giảm giọng thấp xuống nói: “Một tát này là ta đòi thay Cẩm Tố. Ngươi đường đường là nhất quốc chi quân, lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy đối đãi với một cô gái đang vui vẻ đợi lấy chồng. Ngươi thật sự là nhất quốc chi quân sao? Việt Huyền Tẫn.”
Sự độc ác trong mắt Việt Huyền Tẫn bắn toán loạn, hơi thở nguy hiểm liên miên không dứt, vươn tay muốn bóp chặt cổ Tô Vãn, nàng lại ngẩng đầu: “Bóp đi. Tốt nhất bóp chết Lâu Vãn ta. Chỉ cần ta còn một ngày, ta sẽ không thỏa hiệp với ngươi. Thân là Đế vương, bị người cự tuyệt, có phải rất không thoải mái đúng không, rất muốn đem ta băm thây vạn đoạn.”
“Lâu Vãn. Ngươi đừng quá phận, đừng tưởng rằng trẫm sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi.” Việt Huyền Tẫn vốn đang giận từ trước, bởi vì chuyện Lâu Nghiên mạo phạm vừa nãy, cho nên Tô Vãn chọn thời gian này, chính là muốn thời điểm hắn đang tức giận.
Tô Vãn xen thường cười nhẹ một tiếng: “Việt Huyền Tẫn, ta tới nói cho ngươi biết làm Đế vương như thế nào. Đế vương có thể có dã tâm, nhưng tuyệt đối không thể xem mạng người như cỏ rác, cũng không thể làm ra những chuyện hoang đường như thế. Hôm nay chỉ là một cảnh cáo nho nhỏ, nếu sau này ngươi còn dám làm chuyện như thế nữa, ta thật sự không đảm bảo, không có đại thần trước mặt vạch trần ngươi ...”
Việt Huyền Tẫn híp lại cặp mắt, khóa thật chặt ở trên mặt Tô Vãn, bỗng nhiên vươn ra vuốt nhẹ gương mặt của nàng : “Cô gái này thích thú biết bao, trẫm chính là thưởng thức ngươi thích can thiệp vào như vậy, có khí phách. Hoàng đệ không xứng với ngươi, chỉ có trẫm mới xứng cung ngươi sóng vai thiên hạ.”
Chính là nhiều hậu phi cũng đánh không lại tuyệt sắc khuynh thành ....
“Tương Tư của người chỉ là một tỳ nữ, không có công với xã tắc, trẫm lấy cái gì lập nàng ta làm Quận chúa? Lâu Vãn ...” Việt Huyền Tẫn mặc dù thích Lâu Vãn, có thể không truy cứu nàng to gan đánh hắn, nhưng y hiếp hắn, thì tuyệt đối là không thể nào.
Tô Vãn hạ nghiên mực, nụ cười nơi khóe miệng có chút bỏng mắt: “Ngươi không lập, tự nhiên có người lập. Việt Huyền Tẫn, ngươi chờ xem kịch vui đi.”
“Lâu Vãn. Rốt cục ngươi muốn như thế nào, trẫm có lòng thưởng thức ngươi, không thỏa hiệp coi như xong, tại sao còn phải từng bước từng bước ép trẫm như thế.”
“Lâu Vãn ta không phải là người không phan rõ phải trái, là ngươi có lỗi trước, nếu không ta làm sao lại chạy tới nhiễu loạn hậu cung của ngươi. Ngươi nạp Lâu Nghiên, nữ nhân hết sức đố kị làm phi, chỉ vì một câu nói của Thái hậu, liền muốn trừ đi Tương Tư của ta. Người có thể bảo vệ nàng, chỉ có hoàng quyền các ngươi. Nếu như ngươi không thỏa hiệp, vậy tuồng trong hậu cung, sẽ hoa lệ trình diễn, người biết, ta cái gì cũng sẽ làm. Ngươi hôm nay có thể trải nghiệm, nhưng chỉ vừa mới bắt đầu.” Tô Vãn ngạo nghễ đứng ở đại điện, một bộ y phục màu lửa đỏ kéo dài trên đất. Nàng giống như là nữ vương tuyệt thế không phụ thuộc, hơi thở toàn thân cao thấp, không thể bỏ qua.
Tô Vãn chán ghét nắm nghiên mực ở trên bàn lên: “Lùi về phía sau ba bước. Nếu không lùi về phía sau, ta thật sự không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì. Ta đã gả cho Việt Băng Ly, như vậy cả đời này chính là người của hắn . Cho dù ta bỏ hắn, cũng sẽ không lựa chọn người đàn ông độc ác như ngươi. Chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, nếu như không muốn hậu cung của ngươi náo nhiệt, thu Tương Tư của ta làm nghĩa muội.”
Việt Huyền Tẫn không biết nàng sẽ làm chuyện gì, cô gái này vĩnh viễn cũng làm cho người ta không nắm bắt được, bí hiểm, chính hắn cũng khắc sâu vì nàng , không chỉ bời vì nàng có quyền có quyết đoán, còn có sức hấp dẫn từ tính cách của nàng.
Chính là bao nhiêu hậu phi cũng đánh không lại tuyệt sắc khuynh thành.
“Tương Tư của ngươi chỉ là một tỳ nữ, không có công với xã tắc, trấm lấy lý do gì lập nàng ta làm Quận chúa? Lâu Vãn ...” Việt Huyền Tẫn mặc dù thích Tô Vãn, có thể không truy cứu nàng to gan đánh hắn, nhưng nếu uy hiếp hắn, đây tuyệt đối là không thể nào.
Tô Vãn hạ nghiên mặc, nụ cười nơi khóe miệng có chút bỏng mắt: “Ngươi không lập, tự nhiên có người lập. Việt Huyền Tẫn, ngươi chờ xem kịch vui đi.”
“Lâu Vãn. Ngươi rốt cục muốn như thế nào, trẫm có lòng thưởng thức ngươi, không thỏa hiệp coi như xong, tại sao còn phải từng bước từng bước ép trẫm như thế.”
“Lâu Vãn ta không phải là người không rõ phải trái, là ngươi có lỗi trước, nếu không ta làm sao lại chạy tới nhiễu loạn hậu cung của ngươi. Ngươi nạp Lâu Nghiên, nữ nhân hết sức đố kỵ làm phi, chỉ vì một câu nói của Thái hậu, liền muốn trừ đi Tương Tư của ta. Người có thể bảo vệ nàng, chỉ có hoàng quyền của các ngươi. Nếu như ngươi không thỏa hiệp, vở kịch lớn ở hậu cung, sẽ trình diễn tráng lệ, ngươi biết, cái gì ta cũng sẽ làm. Ngày hôm nay ngươi có thể tự nghiệm thấy, chẳng qua là vừa mới bắt đầu.” Tô Vãn ngạo nghễ đứng ở đại điện, một bộ y phục màu đỏ lửa kéo dài trên đất. Nàng độc lập giống như như nữ vương tuyệt thế, hơi thở trên toàn thân, không thể bỏ qua.
Tay Việt Huyền Tẫn nắm thành nắm đấm thật chặt, bất chợt hướng về phía Lý Đức Tử ngoài đại điện hô: “Lý Đức Tử, đi vào đưa Vương phi nương nương trở về Đức Lâm cung.”
“Dạ. Hoàng thượng.” Lý Đức Tử đi vào nhìn hoàn cảnh bên trong một chút, mùi khói thuốc súng thật nặng, hai người này chẳng lẽ lại cãi nhau, Vương phi nương nương đi, con mắt Hoàng thượng đều không nhìn, chẳng qua là chắp tay đứng thẳng.
Việt Huyền Tẫn giận đến muốn chết, nữ nhân này ở trước mặt người giả bộ ôn nhu bao nhiêu, tốt đẹp hoàn toàn, tầng da kia hạ xuống cũng là cuồng vọng phách lối cực kỳ, lại dám ra tay đánh hắn, còn uy hiếp hắn.
Nếu có một ngày, nạp nữ nhân này, nhất định phải rút ra cái gai này thật tốt, để cho nàng hiểu cái gì gọi là nữ nhân.
... ...... ...... ...... .......
Ba ngày sau, một tin tức làm khiếp sợ lòng người, truyền khắp cả hậu cung, Hoàng thượng thu nhận tỳ nữ Tương Tư của Việt Vương phi làm nghĩa muội, tứ phong họ Việt của hoàng tộc, lại ban cho tên là Uyển Bình.
Lâu Nghiên nghe được tin tức thế, chén ngọc trong tay rơi xuống đất, vỡ nát vụn, không tin bắt được tay Yên La: “Ngươi nói là Hoàng thượng hạ chỉ nhập cái tiện tỳ Tương Tư kia làm Quận chúa?”
“Đúng vậy. Nương nương, điều này thật là kỳ lạ. Trước mặt Thái hậu nói qua muốn nạp làm phi, phía sau Hoàng thượng lại thi làm nghĩa muội rồi. Thật là kỳ lạ ...” Yên La không hiểu nỉ non, chuyện hậu cung này thật đúng là phức tạp.
Tương Tư nhận được thánh chỉ, thụ sủng nhược kinh bò lổm ngổm bên cạnh Tô Vãn: “Nương nương, đây là đại ân đại đức của cuộc đời này, Tương Tư báo đáp làm sao?”
“Cần ngươi báo đáp cái gì, ngươi làm Quận chúa cho tốt, chuyện này từ đích tỷ dấy lên, ta tự nhiên không thể tán dương tâm ý của nàng ta, đứng lên ngồi, xuống, Ngươi bây giờ là Quận chúa. Không phải là tỳ nữ, phải nói bao nhiêu lần, ngươi mới đổi tật xấu này, càng ngày càng kiểu cách.” Tô Vãn lầm bần trừng nàng ta một cái, chỉ chỉ Trương Sinh đon trước chân.
Tương Tư chần chờ, nhưng không có ý tứ muốn ngồi xuống. Đức Lâm không thể khách khí đem nàng ta đặt trên ghế: “Gọi là Tương Tư tỷ tỷ đây? Hay là Uyển Bình tỷ tỷ? Thật ra thì nếu là người khác làm Quận chúa, tỷ tỷ của ta, ta nhất định sẽ không phục. Nhưng là ngươi, ta tuyệt đối chịu phục. Võ công tốt, người lại vừa tinh ranh, tuyệt đối là thí sinh Quận chúa hoàn mỹ, bởi vì ngươi sẽ bảo vệ tốt muội muội ta đây ...”
Tương Tư nhìn Đức Lâm, cũng là miệng kém cỏi không biết nói cái gì cho phải. Nàng vốn là một cô nhi, đột nhiên trở thành người hoàng tộc, hơn nữa không phải là Quận chúa, nàng ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ tới.
“Tùy theo yêu thích của công chúa đi...”
“Hoàng tẩu, ngươi nhìn Tương Tư một chút đi này, thật là câu nệ hơn mệnh lệnh, chúng ta cũng quen như vậy rồi. Ngươi cũng không thể như vậy, nếu không sẽ bị người khác khi dễ, ở nơi hậu cũng này đều là lạy cao đạp thấp, nếu ngươi yếu đi, sẽ có người khi dễ ngươi.” Đức Lâm tốt bụng nhắc nhở.
Tương Tư nặng nề gật đầu: “Hiểu ...”
Tô Vãn nhìn hai người, nàng rất ích kỷ, vốn là lần này đại khái có thể vì Cẩm Tố đến cầu xin một phân vị Quận chúa, nhưng nàng lại ích kỷ lựa chọn Tương Tư. Một là muốn bảo vệ nàng, hai là muốn đem lòng của nàng hoàn toàn ôm tại bên người, về phần Cẩm Tố?
Nàng đã đòi lại bằng một cái tát, đã không thể làm tiếp cái gì ...
Chương 70.4
Phân vị của Tương Tư có thể thỉnh cầu từ nơi Thái hậu, nàng lại hết lần này tới lần khác đi uy hiếp Việt Huyền Tẫn, bất quá là muốn nói cho biết, Lâu vãn nàng không dễ chọc. Đừng tưởng rằng nàng ba lần bốn lượt im hơi nặng tiếng, chính là sợ Đế vương nhà ngươi.
Tuyệt đối là không phải.
Nhưng, Việt Huyền Tẫn đánh chủ ý, lại để chỏ Tô Vãn ứng phó không kịp.
Bảy ngày sau, đặc phải viên Tây quốc tới chơi, nói là thỉnh cầu liên minh cùng người Ánh Tuyết quốc, Tát Đạt vương tử anh tuấn, dũng mãnh thiện chiến, đã sớm có tin đồn ở các quốc gia, cho nên cố ý đám hỏi cùng Đức Lâm công chúa.
Việt Huyền Tẫn là một người đàn ông cáo già, lại muốn để cho Tương Tư Quận chúa đi thay, bên Thái hậu cũng đáp ứng rồi. Nàng tức giận cực kỳ, lời cuối cùng muốn nói, hay là lợi dụng người bên cạnh nàng .
Tương Tư nhìn Tô Vãn, nắm tay nàng thật chặt: “Vương phi nương nương, quên đi. Tương Tư đi hòa thân, cùng lắm thì là lập gia đình mà thôi, hơn nữa lớn như vậy, cũng phải gả đi. Ta cũng cảm tạ Hoàng thượng và Thái hậu.”
Tô Vãn giãy khỏi tay Tương Tư: “Bổn Vương phi biết ngươi muốn cái gì ở đây, ta đòi vị trí Quận chúa, không phải là để ngươi đi thay thế Đức Lâm. Chuyện này ta đi xử lý, ngươi tốt nhất sống ở trong cung.”
Không có Tương Tư, nàng sẽ có rất nhiều bất tiện, dù sao muốn bồi dưỡng một tâm phúc cũng rất khó.
Lại có, nàng không cam lòng bị Việt Huyền Tẫn bố trí một đường như vậy, tiện nam đáng chết này, từ đầu tới cuối đều ở đây tính toán nàng .
Đến Dực Khôn cung, Thái hậu phàng phất sớm biết nàng sẽ đi qua, đã sớm cho người làm tốt nước ô mai, vui mừng lôi kéo nàng ngồi xuống: “Nhìn một chút ngươi nhíu chặt lông mày này, vì chuyện của Tương Tư mà đến đây đi?”
“Mẫu hậu, chuyện Tát Đạt vương tử, ta không biết nhiều lắm. Nhưng ta biết Tây quốc luôn luôn không thể so với Ánh Tuyết quốc, đột nhiên chạy tới đây hòa thân, rốt cuộc là có ý gì, ai biết. Không thể để cho Đức Lâm mạo hiểm, ta cũng hiểu, nhưng lại để cho Tương Tư của ta đi, các ngươi không bố trí một cái hố để cho ta nhảy vào không?” Bởi vì nàng có chút gấp gáp, nói chuyện cũng có rất nhiều lời khách sáo.
Thái hậu nhìn Tô Vãn nói những ngôn từ sắc bén như vậy, ho nhẹ một tiếng, để cho tất cả cung nhân trong điện lui ra, nhìn Tô Vãn nói: “Hòa bình của hai nước luôn luôn duy trì, Tương Tư không qua, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để Đức Lâm đi.”
“Đều không nhẫn tâm, cho nên ta quyết định tự mình đi.” Tô Vãn nhìn Thái hậu, lắc đầu.
Thái hậu vừa nghe, sắc mặt đại biến, vỗ bàn một cái, tăng thêm giọng nói: “Hoang đường, ngươi là Việt Vương phi của Ánh Tuyết quốc ta, hơn nữa đang mang con cháu của Việt vương, đột nhiên đi hòa thân, đây không phải là để cho ngoại nhân chế giễu sao?”
Tô Vãn quật cường nhìn Thái hậu, chợt quỳ hai đầu gối xuống đất: “Nếu mẫu hậu không đồng ý, hôm nay Vãn Vãn cũng không đứng dậy. Tây quốc, Vãn Vãn nhất định phải đi. Nhưng không phải đi hòa thân, mà là đi sứ.”
Thái hậu bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nhìn Tô Vãn quỳ trên mặt đất, liền vội vàng kéo tay của nàng : “Ngươi làm cái gì vậy? Mang hài tử, lại quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng như vậy, hơn nữa đã lập thu, ngươi muốn để cho ai gia thành tội nhân sao?”
“Vậy mẫu hậu đáp ứng Vãn Vãn đi sữ Tây quốc.” Tô Vãn không thuận theo, không buông tha nhìn Thái hậu, nàng biết chỉ cần thuyết phục bà, nơi Việt Huyền Tẫn sẽ đơn giản hơn nhiều, người đàn ông kia đến tư cách nói “không” cũng không có.
“Đứa nhỏ ngươi thế nào lại quật cường như vậy, chính là ai gia đáp ứng, Hoàng thượng chưa chắc đã đáp ứng, Ly nhi chưa chắc đáp ứng. Người phải biết ngươi đã mang thai năm tháng, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?” Thái hậu là thật tâm quan tâm người con dâu này, dù sao cũng chỉ có một ng con trai ruột thịt.
Bà thế nào cũng không có nghĩ đến, người con dâu trước mặt này, hình như không quá giống trước, lại dám to gan yêu cầu như vậy. bà ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua, mặc dù đây là một thế giới vi tôn võ học, nhưng là phụ nữ thì thường thường ở phía dưới đàn ông.
Tô Vãn nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, tự tin nói: “Nơi Hoàng thượng, Vãn Vãn sẽ xử lý. Vãn VÃn cũng không phải là cô gái nhu nhược, tự nhiên biết phải bao vệ mình, cho nên mẫu hậu không nên quá lo lắng.”
Thái hậu nhìn Tô Vãn, thở dài một hơi, một bộ không lời nào để nói: “Nhìn ngươi đều nói hết lời, ai gia cũng không có nói phản bác ngươi, ngươi muốn như thế nào thì được cái đó đi. Nhưng có một chút, tuyệt đối không thể bị thương, còn phải bảo vệ tốt đứa trẻ trong bụng, hiểu chưa?”
“Nhất định.”
Việt Băng Ly xuôi Nam xử lý công việc, như vậy nàng liền thừa dịp này chạy tới Tây quốc đi, gặp qua Tát Đạt vương tử đó. Lại muốn kết hôn với Tương Tư nhà nàng, cũng nên xem một chút nàng là người nào.
Thái hậu đồng ý ...
Đức Lâm và Tương Tư lại phản ứng không đồn ý, thương lượng đều không cần thương lượng, trực tiếp phủ quyết.
Tô Vãn ngồi ở trên giường nhỏ, lười nhác ăn điểm tâm: “Các ngươi không có quyền lực phản đối, chậm rồi, chuyện này, mẫu hậu đã đồng ý.”
“Chúng ta phản đối.” Hai người trăm miệng một lời phản đối nhìn Tô Vãn.
Tô Vãn không lên tiếng, giữ vững trầm mặc.
Tương Tư ngồi vào bên cạnh Tô Vãn, lôi kéo tay áo của nàng nói: “Vương phi, Tát Đạt vương tử rất tốt, không có nơi nào không tốt, ngài hãy ở trong cung dưỡng thai cho tốt, ta gã đi tốt lắm.”
“Nếu như hoàng tẩu thật sự không muốn Tương Tư đi, như vậy ta đi là được.” Đức Lâm mặc dù không muốn đi tới Tây quốc gì đó, nhưng chuyện để Tô Vãn mạo hiểm đi. Nàng tuyệt đối sẽ không làm.
Tô Vãn nhẹ nhàng trừng hai người một cái: “Nên chơi thì chơi, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không nên ở chỗ này quấy rầy ta, đi nhanh đi.”
“Chuyện này trẫm đã quyết định, Lâu Vãn ngươi đi Tây quốc, đó là chuyện không thể nào. Tương Tư thân là Quận chúa, hòa thân cũng đã định.” Âm thanh của Việt Huyền Tẫn đột ngột vang lên ở ngoài điện.
Đức Lâm và Tương Tư rồi rít nhường đường, phúc thân: “Ra mắt Hoàng huynh.”
Tô Vãn từ trên giường nhỏ ngồi dậy, liếc Việt Huyền Tẫn một cái, hường về phía Tương Tư và Đức Lâm nói: “Ta có chút việc muốn thương lượng với Hoàng thượng, các ngươi đi ra ngoài ăn chút gì đi.”
Kêu nhanh chóng liền nhanh chóng đi, còn phải nói văn nhã như vậy, cô gái này vinhc viễn đều sẽ ngụy trang như vậy.
Tương Tư và Đức Lâm liếc nhau một cái, cuối cùng bình tĩnh thối lui vào phòng bên trong, vẫn không quên nói: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể để hoàng tẩu đi Tây quốc.”
Việt Huyền Tẫn không có lên tiếng, ngồi vào đối diện Tô Vãn, cầm lấy nước ô mai uống: “Đồ chua này, ngươi lại thích như vậy. Tây quốc, cũng không có những thứ đồ này. Rốt cuộc ngươi muốn chơi trò lừa bịp gì, nếu trẫm như ngươi mong muốn, bây giờ lại tới xen vào chuyện giao hảo của hai nước.”
Tô Vãn nhìn Việt Huyền Tẫn, từng câu từng chữ nói: “Ta không phải là xen vào, ta là quan tâm quốc gia đại sự. Ta đi sữ Tây quốc, mà không phải đi hẹn bồ, mời các ngươi làm rõ ràng, ta sẽ còn trở lại.”
“Dù sao Tây quốc này, ngươi tuyệt đối không thể đi, chính mẫu hậu đáp ứng, cũng không thể đi. Thứ nhất ngươi đang mang hài tử, thứ hai ngươi là Việt Vương phi Ánh Tuyết quốc, ngươi như vậy đi Tây quốc, không phải là làm cho ngươi ta chế giễu sao?” Việt Huyền Tẫn nhìn chằm chằm Tô Vãn, nói rõ ràng.
Tô Vãn không vui vỗ vào trên bàn: “Việt Huyền Tẫn, ta lúc nào làm mất mặt Ánh Tuyết quốc của ngươi. Ta đi sữ Tây quốc, không chỉ có thể thuyết phục Hoàng đế Tây quốc miến đi chuyện hòa thân này, còn có thể lấy lại giấy khế ước quan hệ thân thiết giữa hai nước về, ngươi không tin?”
Việt Huyền Tẫn nhìn Tô Vãn, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên: “Ngươi rất thông minh, nhưng trẫm cũng không đần, biện pháp như vậy đối với trẫm không dùng được, chuyện trẫm quyết định, ngươi tuyệt đối không thể cự tuyệt.”
“Vãn Vãn biết Hoàng thượng rất thông minh, nhưng lại có lúc đặc biệt cực đoan, hơn nữa tàn bạo bất nhân, thủ đoạn cực kỳ hèn hạ vô sỉ hạ lưu.” Miệng lưỡi Tô Vãn lưu loát, một hơi mắng hết ra những từ hình dung được.
Sắc mặt Việt Huyền Tẫn như màu gan heo, tức giận nhìn chằm chằm Tô Vãn, lạnh giọng nói: “Cho dù mắng trẫm, chuyện này cũng chỉ có thể như vậy, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Lâu Vãn. Ngươi chỉ là một phụ nữ có thai, một Vương phi, không thể tham gia chính sự, càng không thể ngăn cản quan hệ tốt đẹp của hai nước.”
Tô Vãn vừa nghe những lời khinh bỉ phái nữ mà tức giận, vỗ bàn, nhìn chằm chằm Việt Huyền Tẫn: “Ta nói lại lần nữa, ta không phải là đùa giỡn, ta thật sự phải xử lý chuyện này. Còn có phụ nữ có thai thì như thế nào, hạng đàn bà con gái thì như thế nào, ta còn có thể hô mưa gọi gió, nếu ngươi không tin, có thể mỏi mắt mong chờ. Tây quốc, ta nhất định đi.”
Việt Huyền Tẫn giận đến lồng ngực phập phồng, chỉ vào mặt Tô Vãn, muốn mắng cái gì, đều không mắng ra được, đơn giản là không thể tìm được từ ngữ để hình dung sự gian trá giảo hoạt của cô gái này: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Không muốn gì, ngươi không phải rất ghét ta sao? tại sao không quý trọng cơ hội tốt này, xem một chút ta bêu xấu như thế nào, để tiết mối hận trong lòng ngươi.” Tô Vãn lạnh lùng cười một tiếng, nhìn vẻ giận dữ của Việt Huyền Tẫn, nàng đơn giản là vô cùng sung sướng.
“Tốt. Trẫm đáp ứng ngươi. Trẫm sẽ xem một chút ngươi có thể diaãn ra cái tuồng gì, nếu chuyện này xử lý không tốt, muốn hướng các đại thần giao đãi là Việt Vương phi ngươi ... Lâu Vãn. Mà không phải trẫm.” Việt Huyền Tẫn nhìn chằm chằm Tô Vãn, thật muốn xem nàng thất bại, bêu xấu như thế nào. tự phụ, lại cuồng vọng, hơn nữa mọi chuyện đều nhằm vào hắn, cũng bởi vì uy hiếp hắn, lại ngày qua ngày phiền nhiễu, thủ đoạn của cô gái này thật làm cho hắn bội phục.
Tô Vãn ưu nhã cười một tiếng, phúc thân: “Đã tạ Hoàng thượng thành toàn ...” Vĩnh viễn Việt Huyền Tẫn không biết, lần đi này Tô Vãn chắc chắn vinh dự nửa đời, mọi chuyện khó liệu, cũng không ai biết, tiểu thư phế vật Lâu gia năm đó, sau này sẽ là trân châu bạch ngọc, thiên tài.