Phiên Tuyết là bị đói tỉnh, cậu mơ mơ màng màng bò dậy, phát hiện Cảnh Thần không ở bên cạnh nhưng chăn và trong phòng đều có mùi của Cảnh Thần làm cậu yên tâm, nhìn qua khung cửa sổ lớn kiểu Pháp cậu thấy vầng trăng cong cong. Thì ra là cậu đang ở trong phòng nghỉ của Cảnh Thần. Thị lực trong bóng đêm của Phiên Tuyết rất tốt, cậu không cần bật đèn liền nhảy xuống giường rồi đi ra ngoài nhưng ngoài ý muốn là văn phòng Cảnh Thần cũng tối đen, Phiên Tuyết tính ra ngoài tìm Cảnh Thần thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra. Ánh sáng chói chang bao phủ, cậu chỉ thấy Quý An ôm một chồng văn kiện đứng ở cửa.
Phiên Tuyết vừa nhìn thấy người quen có chút vui vẻ liền thân thiết kêu tên Quý An. Quý An sửng sốt nhưng lập tức trong mắt lắp lánh như sao. Không ngờ vị tổ tông mới này lại biết anh, đây là một dấu hiệu tốt nha!
- Quý An?
Hơn nửa ngày cũng không được đáp lại, Phiên Tuyết thu lại nu cười, mày nhíu lại hiện ra vài phần nghi hoặc. Mơi mấy ngày không gặp sao Quý An lại cười như đứa ngốc vậy, còn dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu làm cậu nổi cả da gà.
Quý An cẩn thận nhìn đánh giá Phiên Tuyết, tâm tình kích động sôi trào. Màu tóc bạc, mắt màu hổ phách, đáng yêu chết người nha. Không ngờ gu thẩm mỹ của ông chủ lại như vậy, mèo với người đều giống nhau, anh ôm cái đùi này nhất định không sai được.
- Cậu... đói sao?
Quý An há miệng muốn nói lại thôi, vài giây sau vẫn mở miệng nói ra ba chữ kia, sau đó lại bổ sung:
- Cảnh tổng đang mở họp, muộn như vậy rồi cậu có muốn ăn chút cá nướng trước không?
Nghe thấy hai từ cá nướng, hai mắt Phiên Tuyết lập tức mở to, dùng sức gật đầu hai cái.
Sau khi nhận được câu trả lời từ Phiên Tuyết, Quý An vui vẻ cười đến tận mang tai. Không nghĩ tới sở thích của cậu bé này cũng giống như mèo của ông chủ nha.
Sau khi Cảnh Thần kết thúc cuộc họp, Phiên Tuyết đã ăn hơn chục xiên cá nướng rồi đến sân tennis cho nhân viên chơi với Quý An đến quên trời đất hơn một giờ. Thời điểm Cảnh Thần đến sân bóng, Quý An đang nằm trên đất nắm cây vợt tennis trong tay thở hổn hển, trong khi Phiên Tuyết lại tràn đầy năng lượng, khi Cảnh Thần đi tới thì nhảy cẫng lên.
Quý An mệt tim quá đi. Trước đây khi chơi với mèo của ông chủ thì chỉ cần ngồi đó ném bóng len hoặc lắc cây gậy trêu mèo, nhưng bây giờ thì anh phải chạy qua chạy lại bắt bóng như một con cún. Tiêu Khả nhìn gầy, nhỏ bé mà lại có thể lực tốt như vậy. Chơi tennis với cậu là một quyết định sai lầm mà, phải loại nó khỏi danh sách những cách dỗ dành tổ tông mới được.
Cảnh Thần thấy Phiên Tuyết chơi vui vẻ, ánh mắt nhìn Quý An cũng dễ chịu hơn. Cảnh Thần cúi người, đặt hai tay lên bả vai của Phiên Tuyết, ôn nhu nói:
- Đây là đặc trợ của tôi, về sau nếu tôi có việc bận thì có thể tùy ý tìm anh ta.
Nghe những lời này, Phiên Tuyết trầm mặc trong chốc lát. Kể từ khi cậu trở thành người, cậu luôn ráng giả làm người, cẩn thận mà sống. Nhưng hôm nay Cảnh Thần đưa cậu đi mua sắm, đánh bay những kẻ xấu bắt nạt cậu, đưa cậu đến công ti, kêu Quý An chơi với cậu, những việc quen thuộc này làm cậu cảm thấy an tâm và thoải mái, như thể mọi thứ từ trước đến nay đều không thay đổi ngoại trừ hình dáng con người của cậu. Cậu thật sự, thật sự đã trở lại như trước đây rồi. Nghĩ đến đó, Phiên Tuyết vòng tay qua cổ Cảnh Thần, kiễng chân hôn anh.