Chú Nhỏ Là Chồng

Chương 46: Mừng Em Tĩnh Lại





_ Tay cô ấy vừa rồi cử động .
Bác sĩ đi đến nghe chú nói thì kiểm tra lại cho tôi .
_ Phong mày bình tĩnh né ra để tao khám .
_ Anh đừng lo mà em ấy sẽ không sao đâu .
Chị y tá đi theo như không tin vào mắt mình bác sĩ Lâm đẹp trai thần thái giờ như một người khác vậy vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi .
_ Ừ bệnh nhân đang có chuyển biến tốt không sao đâu đừng lo .
Bác sĩ khám xong cũng cùng chị y tá rời đi .
Chú cúi đầu hôn trán tôi một cái vẻ mặt mừng như hái được sao vậy .
_ Em mau tĩnh lại đi nhé anh đợi em .
Trời cũng dần tối đi , chú vẫn chứ ngồi nắm tay tôi không chịu buông , bỏ lời khuyên của mọi người ngoài tai .
Mà giờ đây cổ tôi vừa khát lại vừa đau , tôi muốn uống nước đã hai ngày rồi tôi không được uống muốn mở miệng nói với chú là tôi muốn uống nước nhưng không tài nào làm được .
Một đôi môi chạm nhẹ vào môi tôi , cảm nhận được nước chuyền vào trong miệng mình.

Tuy không nhiều như đủ làm bớt đi cơn khát .
Chú vương tay cầm ly nước trên đầu tủ , nghĩ đến tôi sẽ khát nên đã đút cho tôi uống tuy có hơi kì nhưng đó là cách duy nhất để cho tôi uống lúc này .
Tôi đã ngủ một giấc trong mơ , tôi mơ thấy cảnh lúc nhỏ.

Cậu bé với bộ đồ đồng phục đang mỉn cười với tôi .
_ Cho cháu .

Tay cậu bé đang cầm một cây kẹo đưa vời phía tôi.

Đó không ai khác chính là chú , lần đầu gặp chú trong bộ đồ đồng phục của trường.

Nụ cười ấm áp đấy làm trái tim tôi rung động .
_ Em sẽ cưới anh .
Mặc kệ siêu nhân bị bạn hàng xóm cướp đi , tôi nhận lấy cây kẹo trong tay chú .
_ Anh là chú em .
Chú nói rồi ngồi xuống xoa đầu tôi , lúc nhỏ hay hiện tại chú đều rất dịu dàng .
_ Thế cháu làm cô dâu chú được không .
Chú không trả lời câu hỏi của tôi dù gì lúc đó tôi chỉ mới là một đứa con nít .
Sao khi mơ thấy lúc nhỏ tôi bị những ánh sáng qua khe cửa làm tĩnh giác.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy yêu cái ánh sáng đó đến vậy.

Đưa tay lên xoa mắt tôi thấy chú đang ngồi ngủ giật kế bên tôi.

Nhìn chú lúc này tôi rất đau lòng.


Tay không kiềm được đưa lên xoa đầu chú .
_ chú em rất nhớ anh .
Nhìn xuống thấy chân mình bị bó bột , chuyển nhẹ cũng đủ làm người tôi đau .
Chú như bị hành đồng của tôi làm thức giấc , mở mắt thấy đôi mắt tròn xoe của tôi nhìn chú không kiềm được mà cùi đầu hôn lên trán tôi .
_ Em tĩnh rồi ...!anh rất nhớ em .
Tôi có thể thấy được sự vui mừng trong đôi mắt sưng đỏ của chú .
_ Vợ , mừng em tĩnh lại .
Tôi giờ đây lại có thể nhìn thấy chú lại có thể tiếp tục cùng chú trên con đường của hai người rồi .
_ Chú già đi quá đó
Chú không ngờ hôn mê ba ngày khi tĩnh dậy tôi lại nói câu này đầu tiên với chú.

Ôi trái tim bé nhỏ của chú vỡ làm đôi .
_ Em trê anh , em dám trê anh .
Chú tỏ vẻ buồn bả nhìn tôi , tôi muốn chú về nhà ngủ nhưng tôi biết có chết chú cũng không về.

Vừa nảy ngủ được một tý lại bị tôi làm cho giật mình .
_ cháu nhớ mùi của chú rồi phải làm sao đây .
Chú nghe thế lên giường nằm ôm tôi tránh động vào vết thương ở bụng và chân tôi.

Tuy gường bệnh không lớn nhưng cũng đủ chổ cho hai người .
_ Chú ngủ một giấc đi .
Chú hôn lấy má tôi , im lặng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ chú ngủ rất ngon lại mơ giấc mơ đẹp đôi lúc tôi thấy chú nở nụ cười trên môi .
Chuyện yên bình nhất có lẽ là ôm người mình yêu ngủ một giấc .