Em gái chuyện trong nhà không nên để người ngoài biết.Chị An Thi lên tiếng, muốn nó buông tay ổng ra, nó ngược lại không để ý đến lời chị An Thi nói.Kéo ổng ngồi xuống kế bên giường._ Là người đàn ông của tôi, không phải người ngoài.Giọng nói kiên quyết đầy mạnh mẽ pha lẫn chút giang hồ.Ổng và chị An Thi bị những gì nói vừa nói làm cho giật mình._ Người đàn ông....!của em?Như không tin vào tai mình chị An Thi hỏi lại._ Lỗ tai chị bị điếc à.Nó liếc chị An Thi đang đứng ngây ngốc ở cửa một cái.Vô tình nhìn thấy nét mặt vui mừng của ổng._ Này có gì chị nói nhanh đi, chị ở đây tôi cảm thấy không khí bị ô nhiễm.chị An Thi hơi cau mày khó chịu nhìn nó._ Được, ba biết tin em bị tai nạn, bảo chị đến chăm sóc em.Bao giờ em khỏe thì phải về lại Mỹ.Nó định lên tiếng nhưng bị người ngồi kế dành lời nói trước._ Thế không biết chú ấy có biết ai gây ra tai nạn không.Giọng nói như mũi tên bay thẳng đến chỗ chị An Thi đang đứng._ Không...!không biết.Chị An Thi cảm giác được người đàn ông trước mặt không dễ chọc._ Thế à, chỉ là nghe nói vụ tai nạn của Kỳ kỳ nhà tôi là được sắp xếp từ trước.Giọng nói cùng đôi mắt sát khí phóng thẳng lại chỗ chị An Thi đang đứng.Nó cũng là lần đâu tiên thấy ổng đáng sợ đến thế._ Cậu...!cậu đang ám chỉ tôi đấy à, nó là em gái tôi không thể nào tôi lại đi hại nó.Tuy hơi cảm thấy sợ người trước mặt, nhưng quả thật những gì ổng nói đã đụng trúng tim đen của chị An Thi._ Thật không có ý đó, là cô suy nghĩ nhiều rồi.Ổng nỡ một nụ cười đáng sợ.Nó cũng không phải ngốc nghe hai người nói chuyện cũng hiểu ra được vấn đề trong những câu của ổng nói._ Hai người cút hết đi ồn chết được.Ổng nghe nó quát liền thay đổi thái độ, trở thành cún con ngoan ngoãn im lặng đợi chủ nhân vuốt ve.Chị An Thi thật sự không ngờ cái người tỏ ra sát khí lúc nãy giờ lại như một người khác._ Chị đi về nói với ba là tôi sẽ không quay về mỹ đâu, bảo ổng từ nay đừng làm phiền tôi.Nghe nó nói thế chị An Thi chỉ biết thở dài bảo nó nghỉ ngơi cho tốt rồi quay người rời đi._ Bảo bối em thật sự không muốn về nhà hả.Ổng tỏ vẻ tò mò nhìn nó hỏi._ Anh muốn em về nhà à, được thôi khỏe lại lập tức quay về._ Bảo bối em đừng bỏ anh, anh nuôi em đừng quay về đó nữa.Ổng nói rồi hôn nhẹ lên trán nó, tiếp đến là môi, một nụ hôn đầy sự ấm áp và bảo vệ.Chú quay lại phòng đã thấy bên trong phòng bệnh của tôi có rất nhiều người.Không phải ai khác đó chính là mấy đứa bạn trong nhóm của tôi cùng Đình Lâm._ Mấy đứa đến lúc nào thế.Chú mở cửa bước vô hỏi bọn nó, tặng kèm một nụ cười thân thiện._ Bọn cháu mới đến thôi, chú đẹp trai còn nhớ cháu không.Con nhỏ Ngọc Nghi lên tiếng trả lời câu hỏi của chú._ Ưm cháu là ai nhỉ?Chú không nhanh không chậm đi lại giường bệnh tôi tay xoa đầu tôi._ Chú không nhớ cháu thật à ghét chú ghê.Bọn nó nghe xong cười to mấy đời đi gạ trai mà trai lại không nhớ mình là ai.Chỉ riêng một người trầm mặt nhìn động tác tự nhiên của chú cùng vẻ mặt thoải mái của tôi._ Chú...!chú hút thuốc.Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người chú._ Chú là con trai hút thuốc đã sao đâu, với tao cũng hay hút này.Một bạn nam trong nhóm lên tiếng nói thay chú bị tôi liếc một cái.