Ngay giây sau thì Hứa Dịch đã thấy đôi môi mềm mỏng của Hoắc Ninh Tuyết đang hôn mình, lúc này đầu óc của anh bắt đầu có chút không linh hoạt nữa, toàn thân cũng có chút cứng lại, nhưng rồi đột nhiên Hoắc Ninh Tuyết lại cố ý lật ngược tình thế, đem Hứa Dịch đẩy xuống dưới thân mình, không chỉ thế mà cô còn dịu dàng hôn lên khắp cơ thể của anh.
Đã đi đến bước này rồi sợi dây lý trí cuối cùng của Hứa Dịch cũng bị đứt, anh đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nói:
- Em chỉ định hôn vậy thôi?
- Cũng không phải, chỉ là em muốn ngắm chú kĩ một chút. Hứa Dịch à, chú cũng lớn tuổi rồi, sao mà có thể lại có thể ngon như vậy thế, có khi còn ngon hơn khối thanh niên trẻ tuổi đấy chứ.
- Vậy sao?
Hứa Dịch dám hỏi thì Hoắc Ninh Tuyết dám gật đầu, sau đó đôi tay nhỏ của cô còn bắt đầu lân la khắp cơ thể của anh, nhẹ nhàng chạm vào cơ ngực rắn chắc, sau đó là đến cơ bụng tám múi kia, ôi trời, nghĩ mà xem, nếu như cái cơ thể này mà rơi vào tay người khác thì cô sẽ tiếc nuối đến mức nào đây?
Nhưng khi Hoắc Ninh Tuyết di chuyển đến chiếc khăn tắm mỏng manh của anh thì Hứa Dịch đã nắm lấy tay của cô, ánh mắt có chút nguy hiểm, nói:
- Hoắc Ninh Tuyết, nếu còn tiếp tục thì hậu quả em không gánh nổi đâu.
Nói ra những lời đe dọa này với một đứa liều như Hoắc Ninh Tuyết thì Hứa Dịch đã sai lầm rồi, đến đây cô lại cúi thấp người, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt đẹp trai của anh, còn cố ý cắn nhẹ lên mũi của anh, nói:
- Chú nghĩ chú dọa được em sao?
- Vậy em không sợ Ngữ Ninh sao?
Ách... Được rồi, cô thừa nhận, Hoắc Ninh Tuyết cô đây trời không sợ, đất không sợ, cha không sợ, đời không sợ, nhưng sợ mẹ nhất được chưa... Bình thường nhìn mẹ thiện lành thế thôi, chứ thành tích của mẹ đã được ghi vào sử sách của Vương gia đó. Nghe đến tên của mẹ thì Hoắc Ninh Tuyết liền nhíu mày, cô liền hôn một cái lên môi anh, sau đó còn trừng mắt, nói:
- Hứa Dịch, chú không được hỗn như vậy. Bây giờ chú phải gọi là bác gái, hoặc là mẹ, không được gọi thẳng tên như thế. Hiện tại chú là bạn trai của em, không phải bạn cũ của mẹ, hiểu chưa hả? Nhớ thân phận của mình đi.
Hứa Dịch nhìn cô, sau đó anh cũng đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Hoắc Ninh Tuyết, kéo cô sát vào người mình, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, nói:
- Vậy em định sẽ làm gì tiếp theo? Em định nói chuyện đến sáng sao?
Bỗng chốc từ người đi săn trở thành con mồi làm cho Hoắc Ninh Tuyết thấy có chút ngượng ngùng, mặc dù mẹ đã có nói rằng Hứa Dịch cũng không đơn thuần là một nam nhân trực nam như người người thường nghĩ đâu. Chứ nếu anh mà là thẳng nam thì làm gì có chuyện kết hôn chớp nhoáng với mẹ ruột của Nguyệt Y được chứ, từ khi yêu nhau cho đến hôn lễ thì chắc Hứa Dịch và vợ cũ chỉ có vài tháng tìm hiểu thôi, nên anh chắc chắn không phải là người không có kinh nghiệm.
Đi đến bước này rồi thì Hoắc Ninh Tuyết cũng bắt đầu chơi lớn, cô trực tiếp cởi bỏ thứ che chắn cuối cùng của Hứa Dịch, làm cho anh có chút giật mình, nhưng rồi sau đó chính cô lại giật mình vì cái thứ vừa xuất hiện kia, ôi mẹ ơi cô hối hận rồi... Cái thứ đó có thể chơi đùa được sao?
Không đúng, cái đó mà chơi là chết người đó... Đột nhiên cô lại cười vô tri nhìn anh, nhưng Hứa Dịch lại híp mắt nhìn cô, sau đó còn nói:
- Sao vậy? Không có gan làm?
- Ai... Ai... Ai nói chứ? Cũng không phải là lần đầu thấy...
Nhìn cái cách Hoắc Ninh Tuyết nói lắp thì Hứa Dịch dám khẳng định đây lần đầu của cô rồi, dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, nếu như tuổi trẻ bồng bột để lại lần đầu cho anh thì cũng không hay lắm. Đến đây thì anh cũng rời khỏi giường trước sự kinh ngạc của Hoắc Ninh Tuyết, còn cầm theo khăn tắm rồi lại đi vào nhà vệ sinh, lúc này Hoắc Ninh Tuyết liền nhanh chân đi theo anh.
Cô lại áp anh vào tường, hung hăng nói:
- Chú định lâm trận bỏ chạy à?
- Hoắc Ninh Tuyết, em vẫn còn nhỏ, đừng chơi nữa, ngủ đi.
- Ai chơi với chú chứ. Mẹ đã hứa hôn em cho chú rồi mà, chú phải chịu trách nhiệm với em.
Dừng một chút, cô lại nhìn xuống phía dưới, sau đó lại vô sỉ cười khúc khích nói:
- Hoặc là bây giờ em thấy của chú rồi, em chịu trách nhiệm với chú.
Gương mặt của Hứa Dịch liền tối sầm, cô gái nhỏ này đúng là không biết điểm dừng mà! Được rồi, nếu như cô đã muốn chịu trách nhiệm thì anh cũng sẽ cho cô biết thế nào mới là chịu trách nhiệm thật sự.
Ngay lúc này Hứa Dịch liền kéo Hoắc Ninh Tuyết lại, hôn lấy cánh môi nhỏ của cô, rồi còn bế thốc cô lên, đem cô đi về giường, trực tiếp nằm đè lên người cô, điên cuồng hôn lấy.
Hiển nhiên thì Hoắc Ninh Tuyết có chút ngạc nhiên với biểu hiện đó, nhưng cô lại có vài phần thấy vui vẻ, vì ít nhất bây giờ cô biết rằng Hứa Dịch đã dần chấp nhận cô rồi.
Chú à, chú không thoát được em đâu, vùng vẫy vô ích thôi!