Đến buổi sáng Hoắc Ninh Tuyết vẫn còn đang ôm Hứa Dịch ngủ rất ngon, đêm qua cả hai đã rất "vất vả" cày cuốc cả đêm, nên sáng nay hai người cũng đã nghỉ học lẫn nghỉ làm để ngủ bù.
Tuy nhiên khi Hứa Dịch tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh thấy Hoắc Ninh Tuyết vẫn còn đang ngủ thì anh chỉ biết thở dài, cô gái này đúng là biết cách làm người ta đau đầu thật đó. Trước mắt thì anh phải chờ đến Tết rồi quay về Nhâm thành nói chuyện lại với bạn cũ, nghĩ lại trước kia nói về chuyện hứa hôn nó rất bình thường, nhưng hiện tại khi nó đã thành sự thật rồi thì anh thấy nó rất kì lạ.
Từ bạn thân thành mẹ vợ, từ cháu gái thành vợ mình, ôi trời chỉ mới nghĩ đến thôi mà anh đã thấy bản thân điên rồi. Đáng lý ra hôm qua anh phải ngủ ở ngoài phòng khách mới đúng, nhưng bây giờ nghĩ thì còn gì được đây? Ngủ cũng đã ngủ rồi, ăn cũng ăn rồi, muốn hối hận cũng muộn rồi.
Hứa Dịch muốn đi xuống giường nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại xoay người lại, vòng tay ôm lấy eo của anh, dụi dụi đầu nhỏ vào người anh, giọng còn ngái ngủ, nói:
- Chú dậy sớm như vậy làm gì, ngủ thêm một chút đi.
- Ninh Tuyết, đã sáng rồi, dậy ăn sáng thôi.
Hoắc Ninh Tuyết liền nhăn mày không chịu dậy, tuy cô không chịu dậy mà cô còn không chịu thả anh ra nữa, hoàn toàn dính lấy người anh, đến mức này thì Hứa Dịch đành phải bế lấy Hoắc Ninh Tuyết đi vào nhà vệ sinh, còn phải tự tay giúp cô làm vệ sinh cá nhân nữa chứ.
Còn Hoắc Ninh Tuyết có bồ xong là tự nhiên bị lười ngang, đến việc bình thường hay làm cũng không thèm làm nữa, tất cả đều để Hứa Dịch thay mình làm hết. Sau khi giúp cô vệ sinh cá nhân xong thì anh cũng giúp cô pha nước tắm, nhưng khi anh định để cô lại một mình thì Hoắc Ninh Tuyết lại bĩu môi, nói:
- Chú định sẽ bỏ em lại sao? Hứa Dịch, chú có phải đàn ông không vậy?
- Lại làm sao nữa?
- Người ta buổi sáng sung mãn thế nào, còn chú thì... Haiz...
- Thở dài? Em vừa thở dài sao?
Hoắc Ninh Tuyết liền gật đầu, đến đây thì đương nhiên sự tôn nghiêm của đàn ông bị tổn thương nặng nề, Hứa Dịch ngay lập tức ở tại nhà vệ sinh "giúp" Hoắc Ninh Tuyết biết rằng anh có phải đàn ông hay không.
Và hình như anh có hơi quá tay cho nên sau đó cô đã mệt lả mà nằm dài trên giường, nhưng cô khá vui, ít nhất bây giờ cô đã có cách khiến chú Hứa nhà mình chủ động rồi, từ giờ bắt đầu trò chơi vui hơn rồi đây.
Hứa Dịch sau khi tắm xong cũng nhìn cô một chút, anh đưa tay chạm lên trán của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:
- Em muốn ăn gì?
- Chú à, em không phải con gái chú đâu. Muốn hôn thì phải hôn vào môi chứ, đến ăn cũng ăn rồi còn ngại ngùng gì nữa.
Anh hết cách để nói cô gái này rồi, cuối cùng anh vẫn phải chấp nhận hôn một cái lên môi của cô, lúc này Hoắc Ninh Tuyết mới hài lòng, nói:
- Em muốn ăn hoành thánh.
- Được. Chút nữa anh mang lên cho em.
- Dạ.
Và rồi sau đó Hứa Dịch cũng ra ngoài để mua đồ ăn sáng cho cô, chứ hai người mới sáng sớm đã quằn nhau một buổi thì thời gian đâu mà nấu với chả nướng chứ.
Bây giờ Hoắc Ninh Tuyết nằm yên và nhớ lại tối hôm qua, ôi trời nhìn cái thân hình mlem mlem của Hứa Dịch đi, cô thật sự thấy bản thân quá sai lầm khi không chọn anh ngay từ đầu. Nếu mà ngay từ đầu cô chọn Hứa Dịch thì cái cơ thể tuyệt vời đó đã sớm là của cô rồi!
Tuy rằng tuổi tác có hơi lớn một chút, nhưng gừng càng già càng cay, càng nhìn Hứa Dịch càng thấy anh ngon là sao nhỉ? Nghĩ đến đây lại khiến cho Hoắc Ninh Tuyết cười khúc khích, nhưng cô không biết rằng Nguyệt Y đang đứng lấp ló ở ngoài cửa.
Đợi khi cô chú ý thì cô liền ngoắc tay bảo con bé vào trong, Nguyệt Y lúc này liền chậm chạp đi vào, sau đó còn trèo lên giường và ngồi bên cạnh nhìn cô, nói:
- Mẹ ơi, cha nói là hôm nay mẹ sẽ ở nhà đúng không ạ?
- Đúng rồi, hôm nay mẹ sẽ ở nhà. Hôm nay Y Y muốn ăn gì nè?
Nghe đến đây thì hai mắt của Nguyệt Y liền sáng lên, con bé còn nhanh chóng liệt kê những món mà mình muốn ăn cho cô nghe nữa chứ, hiển nhiên Hoắc Ninh Tuyết cũng ghi nhớ lại, sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ của con gái, nói:
- Được thôi, đợi chút nữa cha về rồi cả nhà mình đi siêu thị mua nguyên liệu ha?
Nguyệt Y liền gật đầu như gà mổ thóc, đột nhiên lúc này cô bé lại nằm xuống bên cạnh cô, rồi lại chui rúc trong lòng cô, giống như một con mèo nhỏ đang cố gắng lấy hơi ấm từ cô vậy, còn Hoắc Ninh Tuyết cũng vòng tay ôm lấy Nguyệt Y, nói:
- Y Y sao vậy?
- Mẹ ơi... Mẹ và cha sẽ kết hôn chứ?
Hoắc Ninh Tuyết có chút ngạc nhiên vì Y Y hỏi câu này, nhưng cô cũng không vì Y Y sẽ hỏi những câu tương tự như thế. Có lẽ vì tổn thương ở quá khứ khiến cho Nguyệt Y đau đớn, nên con bé khó có thể chấp nhận cha mình sẽ tiến vào một cuộc hôn nhân nào đó... Lỡ đâu mẹ kế lại không thương con bé thì sao? Đúng không?
- Vậy Y Y có muốn mẹ và cha kết hôn không?
- Có ạ, Y Y muốn mẹ và cha kết hôn lắm, còn muốn mẹ sinh em bé nữa, sinh em bé trai ấy.
- Tại sao lại sinh bé trai?
Hoắc Ninh Tuyết hỏi nhưng Nguyệt Y lại không trả lời, nếu như con bé đã không muốn trả lời thì cô cũng không gặng hỏi nữa. Nhưng đến một lúc cô lại thấy cơ thể của Nguyệt Y đang run lên, cô có chút hốt hoảng thì đã thấy con bé đang khóc, hỏi ra thì Y Y mới nức nở nói:
- Mẹ nói là... Nếu như Y Y là con trai thì cha sẽ về nhà thường xuyên hơn... Nếu Y Y là cháu trai thì ông nội sẽ thương Y Y nhiều hơn... Mẹ nói...
Hoắc Ninh Tuyết không muốn nghe nữa, cô liền ôm lấy Nguyệt Y vào lòng, rốt cuộc thì vợ cũ của Hứa Dịch đã nói những lời kì lạ gì với đứa trẻ này vậy chứ? Cháu trai, cháu gái gì ở đây? Con trai, con gái gì thì cũng là con cơ mà!