Mùa đông qua đi thì mùa xuân cũng đến, hôm nay thì Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh cũng phải quay trở lại Đế Đô để tiếp tục học tập, hiển nhiên thì thủ tục trước khi rời đi của hai người cũng rất rườm rà. Hết mẹ căn đôi lại cha dặn, sau đó lại là sự mè nheo của hai đứa nhóc song sinh, thật sự làm cho cô thấy đau đầu.
Nhưng lần này họ không còn đi xe riêng nữa, thay vào đó thì cả hai người lại được Hứa Dịch đưa đến Đế Đô. Lúc đầu khi biết chú Hứa cũng sẽ lập nghiệp ở Đế Đô thì cô đã khá ngạc nhiên, vì cả mẹ và bác Linh Nhi đều ở Nhâm Thành, nên Hoắc Ninh Tuyết còn tưởng anh cũng sẽ ở lại đó. Hóa ra anh sẽ chuyển đến Đế Đô à?
Trên xe thì Vương Yên Cảnh đeo tai nghe và nằm ngủ, riêng Hoắc Ninh Tuyết thì lại lấy laptop ra làm gì đó, hiển nhiên đứa bé nhỏ như Hứa Nguyệt Y thì cũng đi ngủ. Trong xe bây giờ người thức chỉ có Hứa Dịch đang lái xe và Hoắc Ninh Tuyết đang làm việc.
- Cháu và Yên Cảnh ở đâu?
- Số 18, đường Chương Dương ạ.
Trả lời xong thì câu chuyện lại rơi vào ngỏ cụt. Tuy nhiên lúc này cô giống như mới nhớ cái gì đó, bất chợt lại nhìn anh, hỏi:
- Chú và Y Y sẽ ở đâu ạ?
- Hiện tại chú chưa biết nữa, chắc là sẽ ở tạm khách sạn, nói sao thì chú cũng phải đi xem nhà trước, sau đó còn phải chuyển nhà, chắc là mất một khoảng thời gian.
Hoắc Ninh Tuyết lúc này cũng mím môi, sau đó lại nhìn sang đứa nhỏ Nguyệt Y này. Bây giờ ở Đế Đô để tìm nhà thì khó khăn lắm, nếu như anh không tìm được nhà thì làm sao đưa Nguyệt Y đi học được, hơn nữa nếu như cứ để con bé nhỏ ở khách sạn rồi anh đi làm hay đi tìm nhà thì cũng không hay... Nếu đã là người quen của mẹ thì chắc sẽ đàng hoàng nhỉ?
- Hay là tạm thời cả chú và Y Y đều đến nhà cháu sống đi. Dù sao ở nhà cháu cũng có thừa một phòng ạ, đợi khi nào chú tìm được nhà thì hãy chuyển đi. Chứ để Y Y ở khách sạn thì không hay đâu chú.
- Như vậy thì phiền cháu và Yên Cảnh lắm.
- Không sao đâu ạ, dù gì bọn cháu cũng đi học cả ngày, chú và Y Y cứ tự nhiên.
Ban đầu thì Hứa Dịch còn định từ chối, nhưng mà có vẻ như anh không thể nào từ chối được rồi. Vì cô nói rất đúng, nếu bảo anh để con gái ở khách sạn một mình rồi đi làm hay đi tìm nhà thì sẽ không yên tâm, nhưng nếu đưa con gái đi theo sẽ rất phiền phức. Hơn nữa sống cùng với Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh cơ mà, chắc là không sao đâu... Hơn nữa anh cũng muốn con gái của mình sẽ cởi mở hơn khi được tiếp xúc với hai cô gái hoạt bát này, chứ nếu Hứa Nguyệt Y cứ lầm lì thì sau khi vào trường học sẽ khó hòa nhập với bạn bè.
Và thế là cuối cùng Hứa Dịch và Nguyệt Y cũng sống cùng với cô và Yên Cảnh. Khi quay về nhà sau một khoảng thời gian nghỉ đông thì nhà cửa rất bừa bộn, mà Vương Yên Cảnh thì lại có việc bận rồi nên Hoắc Ninh Tuyết đành phải tự dọn dẹp một mình.
Trong khi cô đang cặm cụi lau nhà thì Hứa Nguyệt Y lại đứng lấp ló ở một góc nhìn cô, nhưng khi Hoắc Ninh Tuyết nhìn cô bé thì nó lại trốn đi, cái biểu hiện đó của cô bé cũng khiến cho cô thấy buồn cười. Tiếp theo sau đó là cô lại lau dọn bàn ghế, mà đứa nhỏ đó vẫn đứng nhìn cô, Hoắc Ninh Tuyết lại nghiêng đầu rồi cười nói:
- Y Y? Có chuyện gì sao?
Hoắc Ninh Tuyết vừa dứt lời thì đứa nhỏ đã chạy đến bên cạnh cô, trên tay cũng cầm một miếng giẻ lau, còn lắp bắp nói:
- Em... Em... Em muốn giúp... Em muốn giúp chị.
Khi nghe câu nói này từ Hứa Nguyệt Y thì cô có hơi ngạc nhiên, sau đó cũng cười nhẹ rồi gật đầu, nói:
- Vậy chị cảm ơn em nhiều nha Y Y. Buổi chiều nay em muốn ăn cái gì? Chị sẽ nấu cho em ăn nhé?
- Mì... Mì trộn được không ạ? Em... Em... Em rất thích ăn mì.
- Trùng hợp vậy, chị cũng thích ăn mì lắm. Vậy chiều nay chị sẽ làm mì trộn cho em nha?
Hứa Nguyệt Y liền gật đầu mạnh, không chỉ vậy mà còn nhìn cô rồi cười nữa. Ôi trời, đúng là ngạc nhiên thật đó, kể từ khi cô bé về nước cho đến nay thì chắc đã hơn một tuần rồi, đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Ninh Tuyết nhìn thấy cô bé cười với mình, cũng không biết là vì cô nhớ hai đứa em ở nhà hay tình mẹ trỗi dậy nữa, lại nhẹ nhàng muốn xoa đầu của cô bé... Nhưng theo phản xạ thì Hứa Nguyệt Y lại lùi lại, ánh mắt sợ hãi nhìn cô làm cho cô cũng bối rối... Đứa bé này... Chắc không đơn giản là sợ người lạ đâu nhỉ?
Buổi chiều hôm đó thì Hoắc Ninh Tuyết đã nấu mì trộn theo ý của Hứa Nguyệt Y, nhìn con bé ăn rất ngon lành và hạnh phúc, ngay cả Hứa Dịch cũng khá bất ngờ khi thấy con gái mình vui vẻ như vậy. Ban đầu anh còn tưởng là cô bé không thích đi với mình nên suốt ngày cứ mặt ủ mày chau, nhưng có vẻ như không đúng lắm... Nhìn con gái ăn vui vẻ vậy mà?
- Chú Hứa, cháu có thể nói cái gì được không?
Hứa Dịch khó hiểu, nhưng rồi cũng phải cùng cô đi sang một bên để nói chuyện. Lúc này Hoắc Ninh Tuyết mới kể lại những chuyện buổi chiều mà chị em đã làm, kể cả chuyện khi cô muốn đưa tay lên xoa đầu con bé, thì phản ứng đầu tiên lại là né tránh và nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi. Hứa Dịch nghe thấy cũng chỉ thở dài, nói:
- Cháu nhìn đúng rồi đó... Y Y không giống như những đứa bé khác, con bé bị ám ảnh tâm lý nặng nề.
- Tại sao vậy ạ?
Hứa Dịch nói rằng khoảng thời gian từ năm thứ ba thì cả anh và vợ cũ đã ít nói chuyện với nhau rồi, sau đó thì cũng là vì Y Y nên cả hai mới cố gắng tiếp tục bên nhau. Nhưng dần dần công việc của anh cũng bận hơn, anh khó mà về nhà sớm, vì lẽ đó cho nên vợ anh phải nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con nhỏ... Mãi khi Y Y được mười tuổi thì anh đã thấy con gái có những biểu hiện rất kì lạ, nó thường tự làm mình đau, thay vì khóc lóc thì lại tự khiến bản thân bị thương.
Rồi vào một trận cãi vã thì anh mới biết, suốt những khoảng thời gian anh đi vắng hay đi công tác thì vợ cũ luôn mang nam nhân về nhà, còn vì tình nhân mà ra tay đánh con gái, khiến cho Y Y bị ám ảnh. Đến cả việc ngủ cùng mẹ... Cái chuyện đơn giản như vậy mà con bé cũng chưa từng trải qua.
Hoắc Ninh Tuyết nghe xong cũng rất đau lòng, cô nhìn Y Y đáng yêu như vậy mà, con bé cũng ngoan ngoãn như thế mà... Sao lại đối xử với trẻ con quá đáng như vậy chứ.
- Y Y nè, tối nay em có muốn ngủ cùng chị không? Chị sẽ đọc truyện cổ tích cho em nghe nha?
Không chỉ Hứa Nguyệt Y ngạc nhiên, đến Hứa Dịch cũng kinh ngạc trước mới đề nghị đó. Nhưng rồi cô bé cũng mỉm cười gật đầu.