Đến tối, theo thông báo từ Hoắc Ninh Tuyết thì Vương Yên Cảnh cũng nhanh chóng “hốt” bạn trai về nhà. Đương nhiên thì đây cũng không phải lần đầu tiên Triệu Hải Nam đến đây, nhưng lần này lại có chút khác biệt, chính là cậu ấy nhìn thấy “trưởng bối” ở đây.
Ban đầu khi Triệu Hải Nam thấy Hứa Dịch thì tim đập, chân run, vì cậu ấy từng học qua lớp của Hứa Dịch mấy lần, mỗi lần anh lên lớp đều rất nghiêm khắc và khó khăn, ai nấy đều sợ hãi, nhưng vì anh quá đẹp trai và giảng bài rất dễ hiểu nên vẫn có rất nhiều người chọn lớp của anh, hiển nhiên thì Triệu Hải Nam chỉ là đi theo đám đông thôi.
Ở trường thì là Giáo sư - Sinh viên, bây giờ về đến nhà thì lại là chú - cháu, nên Triệu Hải Nam có chút sợ hãi, trong suốt buổi ăn cũng không được tự nhiên lắm.
Trái lại với cậu ta thì Hoắc Ninh Tuyết và Vương Yên Cảnh lại tự nhiên hơn rất nhiều, nếu như nói Hoắc Ninh Tuyết đang đưa đẩy với Hứa Dịch thì tự nhiên là đúng, nhưng tại sao ngay cả Vương Yên Cảnh cũng tự nhiên vậy? Theo như Triệu Hải Nam quan sát thì mỗi lần nói chuyện cũng ít khi dùng kính ngữ nữa… So về tuổi tác thì Hứa Dịch lớn hơn họ tận mười chín tuổi đấy.
Hứa Dịch nhìn qua thấy Triệu Hải Nam vẫn còn đang khách sáo thì liền đặt vào bát của cậu ta một ít thịt, sau đó nói:
- Ăn đi, đừng nhìn nữa.
- À dạ, cảm ơn giáo sư.
- Ở đây rồi còn giáo sư gì nữa.
Triệu Hải Nam có chút cười gượng, nhưng Vương Yên Cảnh và Hoắc Ninh Tuyết thì rất muốn cười lớn, ôi trời nhìn cái cảnh này mà xem, sao mà nó quen mắt thế nhỉ?
Nó y hệt cái lúc Triệu Hải Nam được Vương Yên Cảnh đưa về Vương gia ra mắt, khi ngồi trước mặt Vương Ngữ Tùng và Vương Ngữ Ninh thì cậu ấy cũng căng thẳng y hệt như thế, nhưng nếu nói ở trước mặt cha vợ Vương Ngữ Tùng căng thẳng một, thì ở trước mặt cô của vợ là Vương Ngữ Ninh thì căng thẳng gấp một ngàn lần. Vì Triệu Hải Nam từng được Hoắc Ninh Tuyết “flex” sương sương về mẹ mình rồi, Vương Ngữ Ninh không chỉ là tiểu thư danh giá của Vương gia, lại còn là con cưng của cựu chủ tịch Vương thị, em gái vàng ngọc của tân chủ tịch, sau khi gả đi lại là lệnh phu nhân tôn quý của Hoắc gia, rồi còn là đồ đệ độc nhất của người phụ nữ tên Phạm Thiển. Tính sơ sơ thôi thì bà ấy cũng rất cừ rồi, Triệu Hải Nam chỉ mới là cháu rể thôi đó, ấy vậy mà gặp bà ấy đã muốn thăng thiên rồi, ai mà cướp con gái của bà ấy, chắc phải chịu áp lực lớn lắm đây.
Nhưng Triệu Hải Nam đâu có biết, người cướp con gái của Vương Ngữ Ninh đang ngồi đối diện cậu ta đó, không chỉ vậy mà còn rất được ủng hộ nữa kìa.
- Phải rồi chị họ, sắp đến nghỉ Tết rồi, chị có lịch trình gì không?
- Có chứ, về Nhâm thành đó.
- Hả? Chán phèo vậy, hay là chúng ta đến Vân Nam du lịch đi, em nghe nói ở Vân Nam có tuyết đó, rất đẹp luôn á.
Ánh mắt của Hoắc Ninh Tuyết liền bày ra sự ghét bỏ, họ ở Đế Đô nghỉ đông là do tuyết rơi đó cô hai, bây giờ lại lặn lội đi Vân Nam chỉ để ngắm tuyết? Làm cái chuyện gì mà phí lý vậy hả?
Đột nhiên lúc này Triệu Hải Nam lại nhìn Hứa Dịch, nói:
- Vậy giáo sư Hứa thì sao ạ?
- Tôi? Đương nhiên là về Nhâm thành ra mắt gia đình vợ rồi, sẵn tiện chuẩn bị hôn lễ luôn.
Hứa Dịch vừa dứt lời thì miếng thịt Triệu Hải Nam đang nhai cũng phải ngừng lại, cậu ta đưa ánh mắt kì quái nhìn anh, nhưng sau đó lại nhìn Hoắc Ninh Tuyết bằng cặp mắt lo lắng.
Cậu ta thấy có chút lo cho… Ủa khoan đi… Sao cái bà chị họ Hoắc Ninh Tuyết kia không thấy đau buồn chút nào? Alo bà ơi? Hứa Dịch sắp lấy vợ rồi đó? Bà không thấy buồn hả bà ơi? Alo?
Hoắc Ninh Tuyết đang ăn cũng phải nhìn Triệu Hải Nam một chút, sau đó nói:
- Phải rồi Hứa Dịch, năm nay về sớm một chút, em muốn mua đồ Tết ở Nhâm thành, đồ ở Đế Đô này vừa đắt vừa không đẹp, chỉ có đồ ở Nhâm thành là vừa đẹp vừa hợp thời trang. Sẵn tiện em phải thay hết chỗ quần áo của anh mới được, cái gì mà toàn sơmi trắng với đen vậy không biết nữa, nhàm chán chết đi được.
- Đều nghe em.
Triệu Hải Nam há hốc đến mức miếng thịt cũng rơi xuống bát, Vương Yên Cảnh nhìn thấy liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nói:
- Eww, bẩn quá.
- Hai người… Ý gì vậy?
Hoắc Ninh Tuyết nhìn Triệu Hải Nam, sau đó còn chống tay lên cằm, nói:
- Ngay từ đầu chị đã nói cưng không cần phải khách sáo rồi mà. Bây giờ Hứa Dịch ngang vai ngang vế với chúng ta đó.
Triệu Hải Nam lại nhìn sang anh, Hứa Dịch cũng bất lực gật đầu, nhắc mới nhớ ha… Tự nhiên anh đang ở bậc “trưởng bối”, kết hôn xong không được tăng bậc thì thôi, đằng này lại còn hạ xuống bậc “hậu bối” luôn chứ.
Vương Yên Cảnh không nỡ nhìn bạn trai ngốc như vậy, liền nói:
- Hai người họ đăng ký kết hôn rồi. Chỉ chờ chọn ngày lành rồi cử hành hôn lễ thôi, cơ mà có khi phải chờ chị họ sinh xong chứ nhỉ?
- Gì? Chị ấy mang thai luôn rồi á? Khi nào?
- Mang cái gì mà mang, không có! Đừng có mà đồn nữa!
Cả buổi tối hôm đó thì ngôi nhà của cô rất náo nhiệt, vì xuất hiện một kẻ khờ như Triệu Hải Nam… Nhưng cũng vui mà… Ha?