Còn chưa đợi Tần Khả Kiều trả lời thì Hoắc Ninh Tuyết đã vung tay đánh cô ta thêm một cái, một cái rồi lại một cái.
Một âm thanh *CHÁT* nữa lại vang lên, Tần Khả Kiều vừa ôm má trái lại phải ôm má phải, đầy ấm ức nói:
- Cô… Cô dám?
Ôi trời, Hoắc Ninh Tuyết này cái gì mà không dám chứ! Ngay sau đó thì cô lại tiếp tục đánh, mà Hoắc Ninh Tuyết đâu có bỏ qua dễ dàng như thế, cô lại tiếp tục đánh cô ta, ấy thế mà càng đánh càng hăng, sau đó lại đánh luôn vào tay của cô ta, mặc kệ cô ta có che chắn gì hay không.
Cứ như thế mà ở giữa đường, mặc kệ là ai đang quay, ai đang chụp, Hoắc Ninh Tuyết cứ như nổi điên mà ra tay vô cùng tàn độc, sau đó cô còn hỏi:
- Thế nào? Đau không?
- Hoắc Ninh Tuyết! Cô điên rồi!
- Phải, tôi điên rồi. Mẹ nó, từ khi nghe kể về cô là tôi điên rồi, tôi muốn đánh chết cô từ lâu rồi chứ không phải chờ đến tận bây giờ đâu! Tần Khả Kiều con mẹ nó cô còn là người không hả! Cô còn nhân tính hay không? Rốt cuộc cô là cái thứ quỷ yêu gì vậy hả? Tại sao lại có thể khiến một đứa bé đáng yêu như Y Y phải chịu nhưng cảnh kinh khủng như vậy chứ? Cô chết đi! Chết đi!
Đến đây Hứa Dịch thấy vợ mình đánh hăng quá, anh không sợ cô đánh chết Tần Khả Kiều, anh sợ là sợ đứa bé trong bụng bị tổn thương nên cũng nhanh chóng ôm lấy cô lại, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Vợ vợ vợ vợ vợ, bình tĩnh, bình tĩnh lại!
- Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, anh không thấy cô ta không chỉ ngu si mà còn tứ chi không phát triển à? Bình thường đã ngu muội đâm đầu vào mấy thằng ất ơ đầu đường xó chợ thì thôi đi, còn bào chồng hại con, loại phụ nữ như cô thì nên… Ê nè, tôi còn chưa có chửi xong mà đi đâu đấy?
Đương nhiên là Tần Khả Kiều phải nhân cơ hội đó mà chạy mất rồi, nhưng Hoắc Ninh Tuyết còn chỉ tay năm ngón về phía của cô ta, đầy hung hăng nói:
- Tần Khả Kiều, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn lảng vảng bên cạnh Y Y nhà tôi là tôi đánh gãy chân chó của cô. Loại như cô tốt nhất nên biết cho khuất mắt tôi, cô còn xuất hiện lần nào là tôi đánh lần đó! Nghe rõ chưa! Hả!
Hiển nhiên Tần Khả Kiều phải chạy chối chết rồi. Còn những người “hóng hớt” kia cũng phải nhanh chóng tản ra chứ không là sẽ bị liên lụy mất.
Khi này Hứa Dịch chỉ nhìn cô, sau dó lại vuốt vuốt lưng cho cô hạ hỏa, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đừng tức giận nữa.
- Hừ, đã yếu còn bày đặt ra gió, loại người như cô ta phải chửi như vậy thì cô ta mới biết ngoan ngoãn!
Và rồi cuối cùng Nguyệt Y cũng đã được vào học trong an toàn, bây giờ thì có một số bạn đã biết được uy thế Hứa Nguyệt Y, cho nên ai nấy cũng chủ động bắt chuyện, đột nhiên trong một buổi sáng thôi mà Nguyệt Y đã kết bạn được rất nhiều bạn mới.
Nghĩ lại cảnh tượng mẹ Ninh Tuyết bảo vệ mình sáng nay thì Nguyệt Y lại nghĩ đến một chuyện, con bé phải làm gì đó để tặng mẹ Ninh Tuyết mới được.
[…]
Đưa Nguyệt Y đi học xong thì Hứa Dịch cũng đưa Hoắc Ninh Tuyết về nhà, đương nhiên là thủ tục trước khi chào tạm biệt vẫn là một nụ hôn nông nhiệt rồi, nhưng lần này có chút dây dưa hơn một chút, đột nhiên lúc này Hoắc Ninh Tuyết lại cố ý trêu đùa anh, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Chú à, càng ngày chú càng tham lam rồi.
Hứa Dịch cũng chỉ biết cười, biết sao bây giờ, tối qua anh lại không được ngủ ở bên cạnh cô, sáng nay cũng chẳng ôm ấp vợ được bao lâu, hiện tại tranh thủ được bao nhiêu thì phải tranh thủ chứ.
- Tối nay vợ có muốn ăn gì không? Anh mua về cho em nha?
- Em muốn bánh gạo, chú mua cho em nha, cái loại cay á.
- Được, ăn táo không?
Hoắc Ninh Tuyết liền gật đầu, cuối cùng thì đôi vợ chồng nào đó vẫn là lưu luyến nhưng vẫn phải tách nhau ra, một người đi kiếm cơm và một người đi kiếm chuyện… À không, phải nói là một người đi kiếm cơm, còn một người là chuyện tự kiếm tới.
Lúc đó Hứa Dịch chỉ mới rời đi chưa được bao lâu thì Thang Phong đã gọi điện thoại đến cho cô, tuy rằng Hoắc Ninh Tuyết không muốn nghe lắm, nhưng vẫn phải bắt máy.
- Alo? Ai vậy?
- [Tuyết Tuyết, là anh, Thang Phong đây]
- Thang Phong? À, cháu tìm “thím” có gì không?
Đột nhiên ở bên kia lại không thấy nói chuyện nữa, lúc này Hoắc Ninh Tuyết đã muốn cười lớn một tiếng rồi. Nhưng rồi sau đó Thang Phong lại nói:
- [Thím… Thím Ninh Tuyết, không biết thím có thời gian không ạ?]
- Không cháu, bây giờ thím phải đi khám thai, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì cúp máy đây.
- [Cái gì? Mang thai á?]
Ô hay lạ nhờ? Tên tra nam này có vấn đề về thính giác à? Với lại… Tại sao hắn ta làm Chung Thiên Hà có thai được, còn cô mang thai thì không được? Cái gì mà tiêu chuẩn kép vậy vậy cha nội. Đúng là thần kinh mà.
Cũng may là dứt ra sớm, chứ dây vào thứ này không khéo IQ của con cô sẽ bị kéo xuống lắm đây, cô gánh không nổi đâu.
- Đúng rồi, có gì lạ sao? Vợ chồng ăn ở với nhau, có thai là chuyện hết sức bình thường. Khi nào chưa phải vợ chồng mà có thai ấy, cái đó mới là chuyện quan trọng.
Thang Phong ở đầu dây bên kia liền im bặt, cuối cùng anh ta cũng chẳng dám nói ra câu nào nữa, thay vào đó thì lại chúc mừng cô vì đã mang thai, sau đó là tắt máy.
Hoắc Ninh Tuyết dùng đầu gối nghĩ cũng biết, mục đích hắn ta gọi cho cô còn không phải là vì hợp đồng của Thang thị và Hoắc thị sao?
Ôi trời, ngây thơ quá đi, cho dù cô có muốn giúp thì mẹ cũng không giúp, đằng này cô còn không muốn giúp thì mẹ làm sao mà giúp.