Đến buổi sáng hôm sau thì Nguyệt Y có vẻ trầm lặng hơn một chút, từ khi tỉnh giấc cho đến giờ cũng chưa từng gọi Hoắc Ninh Tuyết là "mẹ" một lần nào, điều này đã làm cho Hứa Dịch và Vương Yên Cảnh phải chú ý, nhưng Hoắc Ninh Tuyết lại không quá bận tâm.
Khi cô ăn sáng xong thì liền cùng Vương Yên Cảnh đi học, còn Hứa Dịch hôm nay không có tiết nên đã ở nhà. Anh đưa mắt nhìn con gái đang đơn độc nhìn theo bóng lưng của Hoắc Ninh Tuyết mà thấy kì lạ, đứa nhỏ này hôm nay lại bị làm sao nữa rồi? Nếu như là bình thường thì chẳng phải hai người sẽ ôm hôn nhau chào tạm biệt sao? Lẽ nào... Cãi nhau rồi?
Sau khi anh dọn dẹp xong liền ngồi xuống bên cạnh con gái, hỏi:
- Y Y, con sao vậy? Con và Ninh Tuyết... Ý là mẹ Ninh Tuyết... Cãi nhau rồi?
- Không có ạ.
Mặc dù Nguyệt Y trả lời là không có, nhưng Hứa Dịch vẫn thấy có gì đó lạ lắm. Anh hỏi mãi thì cô bé lại nước mắt lã chã, nói:
- Mẹ Ninh Tuyết không cần con... Mẹ nói không thể làm mẹ của con mãi mãi được... Mẹ ghét Y Y... Mẹ... Mẹ không cần Y Y nữa.
Hứa Dịch nghe thấy cũng có chút sững sốt, anh còn nghĩ là vì những lời nói hôm qua của mình đã làm cho Hoắc Ninh Tuyết thấy không vui nên mới nói rõ mọi chuyện với Nguyệt Y, nhưng theo anh thấy sáng nay thì cô vẫn trò chuyện với anh rất vui vẻ, hoàn toàn không có dấu hiệu là giận dỗi hay tức giận mà? Vậy tại sao Y Y lại nói như thế?
- Mẹ Ninh Tuyết nói gì với con?
- Mẹ nói là mẹ và cha không có yêu nhau, cũng không kết hôn, nên không thể làm mẹ của con mãi mãi được. Hơn nữa... Hơn nữa mẹ còn nói là sau này cha sẽ tìm được người phù hợp hơn, người đó sẽ là mẹ của con mãi mãi... Nhưng... Nhưng con không cần... Con không muốn người khác... Con không muốn đâu...
Nói đến đây thì Nguyệt Y đã khóc lớn hơn, Hứa Dịch cũng rất đau lòng ôm con gái vào lòng mà dỗ dành. Thực ra mà nói thì chính anh cũng không có tư cách trách móc vợ cũ đã làm tổn thương đến con gái mình, vì anh cũng là kẻ gián tiếp gây ra những chuyện đáng sợ đó mà... Chỉ là anh không nghĩ đến Nguyệt Y lại thiếu thốn tình cảm lớn như vậy, con bé đã tổn thương đến mức chỉ cần một người nào đó sẵn sàng dang rộng vòng tay ôm lấy nó, là nó sẽ hạnh phúc và cười vui mỗi ngày...
Anh thực sự là người chồng tồi, người cha tệ.
- Y Y, xin lỗi con...
[...]
Đến buổi trưa thì Nguyệt Y đã ngủ vì kiệt sức, nhưng trong khi ngủ thì con bé lại gặp ác mộng, cứ nằm đó mà kêu gào rồi khóc lớn, trong miệng luôn lẩm bẩm.
- Mẹ... Con sai rồi... Con không tìm cha nữa... Mẹ đừng đánh con mà... Mẹ ơi... Con sai rồi... Con thật sự sai rồi... Mẹ...
Dừng một chút thì Hứa Dịch lại nhìn thấy bàn tay nhỏ của Nguyệt Y đang đưa lên không trung, vốn dĩ anh còn đang định nắm lấy thì Nguyệt Y lại khóc thê lương hơn, con bé khó khăn gọi:
- Mẹ... Mẹ đừng bỏ Y Y mà... Con hứa sẽ ngoan, con sẽ đi học... Con... Con cũng sẽ không đòi mẹ phải ngủ với con nữa... Mẹ ơi... Mẹ đừng đi... Mẹ ơi... Mẹ...
Chỉ cần nghe những gì Nguyệt Y nói mớ thì anh cũng biết được những gì đang xảy ra rồi, ở lần đầu tiên thì chắc chắn con bé đã nhìn thấy mẹ ruột của mình nên mới sợ hãi như vậy, tiếng khóc cũng đầy sự sợ hãi và đau đớn. Nhưng đến lần thứ hai, chắc chắn là nhìn thấy Hoắc Ninh Tuyết đang rời đi, giọng cung run rẩy sợ rằng bản thân sẽ nói sai gì đó, lúc nào cũng mong mẹ Ninh Tuyết ở bên cạnh mình.
Hứa Dịch càng nhìn càng đau lòng, anh nằm xuống bên cạnh con gái, có chút khó khăn, nói:
- Y Y ngoan, cha ở đây, có cha ở đây, không sao hết mà...
Tuy nhiên thì Hứa Dịch biết sự quan trọng của người phụ nữ trong gia đình, đặc biệt hơn chính là đối với đứa nhỏ như Nguyệt Y... Nhưng mà... Anh không nghĩ Ninh Tuyết lại quan trọng với đứa nhỏ như vậy.
Bây giờ... Anh nên làm gì với đứa nhỏ này đây?
Khi anh còn đang rối rắm thì bất chợt lại nhận được điện thoại từ Vương Yên Cảnh, ban đầu anh còn có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền nhận máy.
- Yên Cảnh có chuyện gì vậy?
- [Chú Hứa ạ? Cháu đang ở bên cổng, chú có thể giúp cháu đưa chị họ vào trong không, một mình cháu không mang chị ấy vào được]
Mặc dù Hứa Dịch không biết tại sao Vương Yên Cảnh lại nói như thế, nhưng đến khi anh ra ngoài thì đã thấy Hoắc Ninh Tuyết đang say khướt, mùi rượu trên người cũng rất nặng, anh một tay ôm lấy eo của cô, rồi lại hỏi:
- Yên Cảnh, có chuyện gì vậy? Buổi sáng này còn tốt mà?
- Còn không phải tên khốn Thang Phong kia sao? Mẹ nó, nhắc đến là bực hết cả mình. Hôm qua vừa tỏ tình với chị ấy, hôm nay đã thấy đi cùng bạn gái... À đâu, vợ sắp cưới luôn ấy chứ. Làm con gái nhà người ta có thai rồi còn tỏ tình với chị họ, nếu không phải chị Tuyết hiền lành thì con đã đánh chết tên tra nam kia rồi!
Đến đây thì Vương Yên Cảnh cũng nhờ sự giúp đỡ của Hứa Dịch đưa Hoắc Ninh Tuyết vào nhà, tuy nhiên do phòng của cô đã có Nguyệt Y đang ngủ, nên anh đành đưa cô vào phòng của mình tạm vậy. Ngay khi anh đặt cô nằm xuống giường thì Hoắc Ninh Tuyết đã ôm chăn rồi khóc nức lên.
Ôi trời, hôm nay là cái gì vậy chứ, hết người này rồi đến người kia khóc vậy chứ.
Sau khi để Hoắc Ninh Tuyết nằm đó thì anh cũng xuống nhà, nhìn thấy Vương Yên Cảnh vẫn còn chửi Thang Phong thì anh chỉ biết lắc đầu, nhìn cái tính cách này của cô gái liền biết cha nó là ai luôn.
- Yên Cảnh, để chú đem lên cho.
- Vậy nhờ chú chăm sóc chị ấy nha, cháu vẫn còn có tiết nên không ở lâu được.
- Ừ. Cơ mà đừng đánh nhau nhé, để mẹ cháu biết thì cháu xong đời đấy.
Vương Yên Cảnh liền ngoan ngoãn gật đầu, đương nhiên cô ấy biết rồi, dù rằng nhìn mẹ Đào Linh Nhi vẫn dịu dàng như thế, nhưng mà đã làm mẹ của hai con rồi, bà ấy cũng sớm đã thành "quý phu nhân" rồi đó.
Đợi khi Vương Yên Cảnh rời đi thì Hứa Dịch mới đem trà giải rượu lên cho cô, nhưng Hoắc Ninh Tuyết vẫn còn đang khóc ở trên giường của anh, dỗ con nít thì anh đã không giỏi rồi, đằng này còn dỗ con gái... Anh bó tay luôn đó.
- Ninh Tuyết, dậy uống cái này rồi hãy ngủ tiếp.
Giọng nói của anh cũng làm cho Hoắc Ninh Tuyết chú ý, gương mặt của cô bây giờ nhìn hơi ngơ một chút, nhưng lại đo đỏ rất đáng yêu, lúc này cô còn nấc cụt một cái, nhìn anh nói:
- Chú Hứa... Hóa ra là chú à? Ức... Sao cháu lại ở đây vậy? Cháu... Ức... Đang ở trường mà? Chú Hứa... Chú có biết không... Tên đó đúng là tên khốn... Là tên không ra gì như chú nói đó...
Nói đến đây thì Hoắc Ninh Tuyết lại khóc lớn hơn, Hứa Dịch cũng cuống cuồng không biết nên làm gì nữa, bất chợt lúc này cô lại kéo tay anh lại, rồi ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, mếu máo nói: