Bốn ánh mắt nhìn nhau. Trầm Thần kinh ngạc khi thấy chú mình đang ôm cô.
- Túc Kiều? Tại sao em lại ở đây?
Hắn nghe vậy nhíu mày buông cô ra thản nhiên. Nghe Trầm Thần nói vậy, bỗng chốc hai hàng lông mày hắn nhíu lại.
- Ai bảo cháu đến biệt thự này?
Hắn trừng mắt nhìn Trầm Thần. Ngay lúc đó, vài người giúp việc đi đến giúp anh cầm vali kéo lên phòng. Trầm Thần đi về phía bàn ngồi đối diện cô và hắn.
- Cháu gọi điện cho chú không nghe máy. Gọi cho thuộc hạ của chú thì bọn họ thông báo chú ở đây... mà... sao chú biết cháu muốn gặp Túc Kiều mà đưa cô ấy tới đây vậy?
Cô nghe Trầm Thần nói vậy thì cúi mặt xuống. Tâm tình rối loạn. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao bạn trai cô lại là cháu của hắn?
Bỗng chốc gương mặt của hắn xám xịt lại.
- Cháu nói cái gì? Túc Kiều... là người bạn gái mà cháu đã thông báo cho chú biết qua điện thoại mấy hôm trước?
Trầm Thần gật đầu. Còn hắn quay sang nhìn cô. Bàn tay nắm chặt lại nổi gân lên. Đột nhiên, hắn đập mạnh bàn đứng dậy.
-Cái người bạn gái mà cháu nói... chính là vợ tương của chú đấy!
Hắn vừa dứt lời, cả một không gian im lặng. Vừa nãy cô định nói rõ cho chú biết rằng thực ra cô đã có bạn trai. Cô không muốn chú cứ hiểu lầm tình cảm của mình. Nhưng sự việc diễn ra quá nhanh. Vả lại... bạn trai cô lại là cháu của chú?
- Trầm Thần... em...
Cô định giải thích cho anh hiểu nhưng anh lại nhìn cô rồi gật đầu như muốn bảo cô yên tâm.
- Chú, Túc Kiều và cháu là yêu nhau thật lòng. 3 năm qua bọn cháu rất hạnh phúc. Chú à, chú muốn có lỗi với ba mẹ cháu sao? Họ chết rồi... chỉ còn mỗi cháu. Giờ chú định cướp luôn người con gái cháu yêu sao?
- Trầm Thần! Mấy năm qua chú dung túng cho cháu quá? Bây giờ đủ lông đủ cánh lại còn lên mặt với chú sao?
Hai chú cháu nhìn nhau đối địch. Lúc này, cô run rẩy cả người, sợ hãi. Cô không biết chuyện xảy ra lại như thế này. Đến khi hắn tức giận định tát Trầm Thần, cô ngớ người rồi chặn trước mặt anh. Sức lực của đàn ông vốn lớn, cô hứng trọn cái tát của hắn.
- Túc Kiều?
Cả hai người sững sờ gọi tên cô. Gương mặt cô vừa bị tát bỗng đâu sưng đỏ.
- Em... có sao không? Tôi...
Hắn hốt hoảng. Hắn vốn dĩ đâu có ý định tát cô mạnh như vậy? Hắn muốn dạy cho Trầm Thần một bài học. Bên ngoài đều biết Trầm Thần chính là người lí tưởng của mọi cô gái, nhưng hắn biết. Từ sau vụ tai nạn của ba mẹ, Trầm Thần căm ghét phụ nữ. Phụ nữ chỉ là thú chơi đùa của nó. Hắn không quan tâm nó chơi đùa ai... nhưng với cô thì tuyệt đối đừng hòng!
- Em qua đây với tôi!
Cô sợ hãi ôm mặt, nước mắt cứ thế chảy. Trầm Thần nhìn hắn nhếch miệng tỏ vẻ đắc ý kéo ôm cô vào lòng.
- Chú à, ngày mai cháu sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây!
Hắn lườm Trầm Thần.
Cô không biết đang xảy ra cuộc đối chọi giữa 2 người đàn ông. Cô cúi xuống rồi nhanh chân chạy lên lầu.
- Vậy là... 3 năm trước, mày lên kế hoạch định trả thù chú về việc này sao?
- Đúng vậy! Nếu không phải vì chú, ba mẹ tôi đâu phải chết! Tôi sẽ khiến cho Túc Kiều rời xa chú. Sau đó... khiến cô ta khổ sở tới chết!