Tử Liên Bát Kính đã gỡ xuống những mảnh vải tang, thay vào đó là những mảnh vải đỏ rực rỡ. Bên trong điện dán đầy chữ "Hỷ", tràn ngập sắc đỏ hoan hỷ.
Hôm nay là ngày thế quân thượng vị, cũng là ngày đại hôn của nàng. Thế nhưng không khí vắng lặng ở Tử Liên Bát Kính lại khiến người ta cảm thấy quái lạ, như thế nào ngày đại hôn lại ảm đạm như vậy?
"Ngươi không hối hận sao?"
"Đời này chuyện ta hối hận nhất chính là oán hận tỷ tỷ, không nghe lời tỷ tỷ." Thiên Trinh ảm đạm nhìn vào gương đồng: "Ta thật trẻ con nên mới cùng tỷ tỷ giận dỗi, đến bây giờ đã không còn tỷ tỷ ở bên cạnh nữa rồi, nhất định là lão thiên gia đang trừng phạt ta không nghe lời tỷ tỷ."
"Thế quân..."
"Ngươi nói mong ước lớn nhất của tỷ tỷ chính là muốn ta ngồi vào vị trí linh đế, cùng nhi nữ của Diêm quân thành thân, ta nhất định sẽ làm cho bằng được, không phụ mong ước của tỷ tỷ." Thiên Trinh vuốt mảnh đồng tâm kết bên thắt lưng, nói: "Ta sẽ nghe lời tỷ tỷ, tuyệt đối nghe lời tỷ tỷ, như vậy tỷ tỷ mới có thể ngậm cười nơi cửu tuyền."
"Nếu ngươi trưởng thành sớm hơn một chút thì nhất định tỷ tỷ ngươi đã không cần phải lo lắng cho ngươi như vậy rồi."
Nói xong, Thiên Lan lấy trong tay áo một hộp gấm màu son, nói: "Tỷ tỷ ngươi đoán trước được không thể dự hôn lễ của ngươi nên mới đem lễ vật đưa cho ta, đợi lúc ngươi thành thân sẽ đưa nó lại cho ngươi."
Thiên Trinh đón lấy hộp gấm, chậm chạp mở ra, bên trong là một đôi dương chi bạch ngọc.
"Tỷ tỷ lúc nào cũng thật chu đáo..." Thiên Trinh cười nhưng nước mắt lại rơi xuống: "Nhất định là đã xuống tận phàm gian để tìm mua cho bằng được đôi vòng này..."
"Tỷ tỷ ngươi yêu thương nhất là ngươi."
"Ta biết, tỷ tỷ luôn yêu thương ta mà..." Thiên Trinh đem vòng tay đặt vào trong hộp, gượng cười nói: "Đi thôi, không nên chậm trễ khiến Diêm quân phật ý."
"Hảo."
Thiên Lan giúp Thiên Trinh chỉnh lại y phục, sau đó mới dẫn nàng đi ra ngoài Tử Liên Bát Kính, không ngờ được đoàn đưa dâu đã chờ sẵn bên ngoài.
Thư Phàm ôn giọng nói: "Trong nhà linh đế có chuyện không vui nay lại miễn cưỡng ngài thành thân, thật không phải phép, bọn ta cũng không dám nhờ ngài đến đón dâu nên tự mình đến đây."
Thiên Trinh đưa mắt nhìn sang kiệu hoa, chậm chạp bước đến, trong lòng tuy chua xót nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười, đá nhẹ cỗ kiệu một cái.
Ở trong kiệu, nước mắt Thư Cửu nặng nề rơi xuống, Thiếu Trinh... Cửu tỷ tỷ xin lỗi...
Màn xe được vén lên, Thiên Trinh đưa tay cho Thư Cửu đặt lên, rồi cõng nàng vào Tử Liên Bát Kính. Thư Cửu siết chặt vai áo của Thiên Trinh, có chút cảm giác quen thuộc, lại không nhớ đã gặp qua ở đâu.
Do trong nhà có tang nên hôn lễ cũng không dám làm long trọng, bái đường xong liền cho hạ nhân dìu Thư Cửu về tân phòng. Còn Thiên Trinh thì ở lại kính rượu, chủ yếu là muốn nhân cơ hội này dùng rượu quên sầu.
Ý nguyện của tỷ tỷ không thể không thực hiện, nếu Lục Cửu oán hận nàng, nàng cũng không có nửa phần ý kiến.
Nhìn xung quanh Tử Liên Bát Kính, Thiên Trinh như nhìn thấy hình bóng tỷ tỷ ngồi ở trên tháp dùng trà đọc sách, thậm chí là nhớ đến những ngày còn ở Ức Luân sơn, vui vẻ biết bao nhiêu.
Hôm nay Vân Thường cũng đến, thấy Thiên Trinh như vậy, liền kiềm không được mà nói: "Xin lỗi, nếu lúc đó ta..."
"Không cần xin lỗi." Thiên Trinh đánh gãy lời Vân Thường, nói: "Đây là quyết định của tỷ tỷ, không ai có thể ngăn cản được, ta chỉ tiếc năm tháng trước kia sao không bồi cạnh tỷ tỷ nhiều một chút..."
Thi Âm nâng tay lau nước mắt, nói: "Vô ý quá, hôn lễ của ngươi mà ta lại khóc, thật là..."
"Dù sao cũng chẳng có ai cười nổi..."
Bầu không khí rơi trầm mặc, náo nhiệt không dành cho hôm nay.
Uống đến tối muộn Thiên Trinh mới trở về tân phòng, nặng nề đem cánh cửa phòng đẩy ra, ánh trăng tràn hẳn vào trong. Gió thổi tê buốt cõi lòng, vừa vặn hong khô nước mắt đọng trên mi dài.
Tiếng nức nở yếu ớt rơi vào tai Thiên Trinh, nàng cười khổ, ngay cả tân nương cũng không muốn gả.
Chậm chạp tiến về phía giường, Thiên Trinh yếu ớt nói: "Khóc sao?"
Tiếng nức nở nhỏ dần, như đang cố kiềm nén.
Thiên Trinh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nâng tay vén lên hỷ khăn, sau lớp khăn hỷ là dung mạo nhiễm đầy nhãn lệ.
Thư Cửu ngẩng đầu lên nhìn vị thế quân cao cao tại thượng trước mặt, từ đau thương chuyển thành kinh ngạc, sau đó liền biến thành hoan hỷ.
"Trinh!?"
"Cửu?" Thiên Trinh cuống quít nói: "Cửu, nàng là người phàm kia mà, sao lại có thể..."
"Vì nương thân ta là người Long tộc nên ta mới bị giáng xuống làm phàm nhân." Thư Cửu mở to mắt: "Ngươi chính là thế quân?"
"Phải, ta..." Thiên Trinh vừa vui mừng đây rồi lại rơi vào tĩnh lặng, nặng nề cười khổ: "Tỷ tỷ là người an bài hôn lễ này, nhất định tỷ tỷ đã biết chuyện này rồi, vậy mà ta..."
Thư Cửu vội vàng ôm lấy Thiên Trinh, vỗ vỗ vai nàng: "Trinh, đừng khóc, Diêm La quân có biết cũng sẽ đau lòng."
"Tỷ tỷ hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, yêu thương bảo hộ ta, vậy mà ta lại còn oán trách tỷ tỷ, rốt cuộc ta là loại người gì vậy?"
"Trinh, không phải lỗi của ngươi mà, đừng khóc."
"Cửu, ta thật sự rất nhớ tỷ tỷ, ta có lỗi với tỷ tỷ!"
"Ta biết, ta biết ngươi thương tâm." Thư Cửu dịu dàng giúp Thiên Trinh lau nước mắt, ôn giọng: "Diêm La quân làm tất cả chuyện này là vì ngươi, mong ngươi vui vẻ, vì vậy đừng khóc có được không?"
Nương trở về rồi, Cửu cũng trở về, là do tỷ tỷ mang về, mà giờ tỷ tỷ lại không còn nữa rồi...
Trong tân phòng chỉ còn tiếng nức nở buốt nghẹn, tê tâm liệt phế.
Nếu có thể trở về trước kia, Thiên Trinh nhất định không bao giờ đối tỷ tỷ nói những lời gây tổn thương đó nữa, nàng hối hận rồi, có thể trả tỷ tỷ lại cho nàng không?
...
"Thượng thần ngài dùng sức đi! Mau dùng sức!!"
Úc Khuynh Tư siết chặt sàn đan, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gồng mình chịu đựng đau đớn. Bà đỡ liên tục ở bên cạnh khuyên nhủ, Úc Khuynh Tư đều nghe không được, chỉ biết cố gắng chịu đựng, trong đau đớn lại bật ra tên của nữ nhân nàng yêu nhất.
"Chu Sa!!! Chu Sa!!!"
"Thượng thần ngài cố thêm một chút nữa, thấy đầu hài tử rồi!!!"
Úc Khuynh Tư như được vớt từ dưới nước lên, cả người đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập khi có khi không. Một tiếng thét chói tai vang lên, xen kẽ là tiếng trẻ con khóc phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng sinh.
Ngoài trời rạch ngang một đường, tia sáng chói đau cả mắt.
Huyết ô nha bay đầy trời, từng luồng sáng đỏ từ trên người đứa trẻ bắn lên cao, xua tan mây đen mờ mịt ngoài trời.
Thiên tử!
Một con phượng hoàng cửu sắc sải cánh bay ngang qua, trên lưng mang theo rất nhiều rất nhiều những tảng đá lưu ly, đây là điềm báo của người kế thừa vị trí linh đế tiếp theo.
Linh đế đệ thập ngũ!
Mọi người đều dừng ngay việc đang làm, vội vàng quỳ sụp xuống khấu đầu lạy thượng thiên, luôn miệng hô hào vạn tuế.
Nha hoàn đem vải sạch bọc lấy tiểu trữ quân đang oa oa khóc hô, sau mới bồng đến chỗ của Úc Khuynh Tư cho nàng xem hài tử.
Úc Khuynh Tư nằm trên giường thở dốc, để yên cho nha hoàn giúp mình lau mồ hôi, mất một lúc lâu mới điều hòa được nhịp thở, khó nhọc mở mắt ra nhìn nha hoàn đang ôm hài tử của nàng.
Trong mắt lóe lên một tia vui mừng, xen lẫn là một chút ảm đạm.
Huyết mạch duy nhất của Chu Sa...
Cũng là thứ duy nhất Chu Sa để lại cho nàng...
Thiên Lan nhận lấy tiểu trữ quân từ tay nha hoàn, bồng đến cho Úc Khuynh Tư, nhẹ nhàng kéo ra một góc chăn.
"Thượng thần ngài xem, tiểu oa nhi này đã được ấn định là người kế thừa vị trí linh đế, nhất định sẽ thông minh tài trí hơn người."
Úc Khuynh Tư lại không quan tâm chuyện đó lắm, cất giọng khàn khàn: "Là lang sao?"
"Không phải, là phượng hoàng."
Hai chân mày Úc Khuynh Tư thoáng chau lại: "Là phượng hoàng sao lại không nở ra từ lưu ly đản hay chu sa đản?"
"Chuyện này..." Thiên Lan nhăn mặt: "Ta cũng không rõ nữa."
"Bởi vì đứa nhỏ đó chỉ muốn mượn bụng của ngươi để sống tiếp thôi."
"Sao?"
Úc Khuynh Tư liếc nhìn về phía cửa, phát hiện là Cô Quang, có chút sửng sốt cùng khó hiểu. Một vạn năm qua, từ cái ngày mà Chu Sa rời bỏ nàng thì đã không còn nhìn thấy vị thượng thần ở Trục Dương cung này nữa. Thế mà hôm nay lại đột ngột xuất hiện, còn lại ngay lúc hài tử của nàng ra đời mà nói những lời này, khiến nàng không khỏi suy nghĩ một phen.
"Ý ngươi là?"
"Thật ra đứa nhỏ đó chính là sinh mệnh mà Chu Sa hoài thai bốn vạn năm trước, vốn được thượng thiên ấn định sẽ tiếp nhận vị trí linh đế. Lúc ngươi ép Chu Sa bỏ đi hài tử, đó chính là thiên kiếp của nó, cũng là những gì ngươi nợ nó, cho nên lần hoài thai này chính là trả lại những gì ngươi đã nợ."
Úc Khuynh Tư kinh ngạc mở to mắt, rồi nhìn bọc vải ở trong lòng mình, giọng khẽ run lên: "Đây là... Lăng nhi sao?"
Cô Quang gấp quạt giấy, tiêu sái đi qua bên cạnh Úc Khuynh Tư ngồi xuống, vén một góc chăn ra nhìn ngũ quan của đứa nhỏ. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán có một cái bớt nhỏ không rõ hình dạng, trên lưng đầy những ấn ký linh đế, mệnh cách đế vương. Đứa nhỏ này khi thấy Cô Quang thì lập tức không khóc nữa, mặt vặn vẹo đến thật khó coi, nhưng tuyệt nhiên vẫn không bật ra một tiếng nức nở nào.
Thấy đứa nhỏ phản ứng như vậy, Cô Quang liền dùng ngón trỏ điểm vào trán hài tử: "Ngươi nhìn ra được sao?"
"Nhìn ra được?"
Cô Quang nhẹ nhàng lấy trong tay áo một nhánh lông đuôi phượng, đưa ra trước mặt của Lăng nhi: "Nhất định là cảm nhận được khí tức của nương nó."
Trong mắt Úc Khuynh Tư lộ ra thần tình buồn bã, hơi siết chặt vòng tay, ảm đạm nói: "Hài tử đáng thương, sinh ra đã không thể nhìn thấy nương thân..."
"Một vạn năm rồi, người đừng suốt ngày sầu khổ bi ai như vậy." Cô Quang vươn tay vỗ vào vai Úc Khuynh Tư hai cái: "Bây giờ ngươi phải nghĩ đến hài tử, nó là huyết mạch duy nhất của Chu Sa, cũng là những năm tháng trước kia ngươi từng bỏ lỡ."
"Ta biết rồi..." Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng buông rũ làn mi dài, nhìn oa nhi đang cựa quậy trong bọc vải, ánh mắt dần ôn hòa: "Ta nhất định sẽ hảo hảo nuôi dưỡng Lăng nhi, hảo hảo dạy dỗ nó trở thành một linh đế có trách nhiệm như nàng ấy, nhất định..."
"Hảo."
Chân trời phía xa phủ ánh mặt trời chói chang, xua tan mây đen ảm đạm, nhường lại cho một khoảng không gian rực rỡ những tia nắng xuân ấm áp.
- ------------------------------
Khắp ngũ tộc không ai không biết đến một vị Thượng thần sống ở U Nham sơn, quanh năm cô độc, giấu mình giữa sương mù dày đặc. Những hậu bối được phi thăng sau này đều không biết mặt vị thượng thần bí ẩn này, chỉ được nghe từ những tiền bối kể lại.
Tư sắc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.
Tám chữ này chính là dùng để miêu tả vị thượng thần bí ẩn đó, hai vạn năm trước, tình kiếp bi ai, hồng nhan bạc mệnh. Nhiều người kể rằng thượng thần thương nhớ thân phu, không muốn rời khỏi U Nham, ngày ngày ôn lại kỷ niệm năm xưa, nuôi dưỡng hài tử nên người.
Ai cũng đều tò mò, chỉ là không ai dám đến gần U Nham sơn, vì thế thượng thần đó vẫn là một bí ẩn lớn trong lòng hậu bối bọn họ.
Hai vạn năm thương hải tang điền, không biết đã bao lần đào hoa thay lá, bao lần tuyết rơi nước chảy, nhưng U Nham sơn vẫn chưa từng thay đổi. Người vẫn ở đó, vẫn chấp tán ô xanh, vẫn đứng nhìn một trời rợp lá phong đỏ, vẫn miên man nghĩ về hồng y năm xưa.
Úc Khuynh Tư...
Tư sắc khuynh thành, lại chịu một đời bi ai cô độc.
Tháng ba, đào hoa rợp trời, phàm giới náo nhiệt. Kẻ đưa đò xuôi dòng nước trong xanh, thả mái chèo giữa những tiếng ngâm nga, câu hát văng vẳng giữa nắng chiều hoan hỷ.
Trong đám người đông đúc, một thân ảnh hồng y béo tròn chạy đằng trước, tóc dài được cột gọn lại có chút rối loạn, dùng một thanh ngọc trâm cố định lại. Bên đai lưng treo một miếng ngọc bội quý giá, tay đeo vòng dương chi bạch ngọc, vừa nhìn đã nhận ra là hài tử gia đình giàu có.
Chạy một đoạn, hài tử bỗng dừng lại, ngậm ngón tay trong miệng, ngọng ngịu kêu lên: "Mẫu thân~"
Úc Khuynh Tư lách người bước nhanh về phía trước, đem tiểu oa nhi ôm lên, không hài lòng nhíu nhíu mày.
"Lăng nhi, vừa đưa con xuống phàm gian đã không nghe lời, chạy lung tung hại ta lo lắng một trận."
Lăng nhi hì hì cười, hươ hươ tay nói: "Lăng nhi cao hứng, Lăng nhi sắp được đến nơi nương từng đến!!"
Trong mắt Úc Khuynh Tư hiện ra một tia mênh mang cùng bi thương, nhẹ nhàng xoa đầu của Lăng nhi, cũng hai vạn năm rồi còn gì...
Đột nhiên Lăng nhi kêu lên: "Mẫu thân, ở đó có kẹo hồ lô!"
Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn theo hướng tay của Lăng nhi, phát hiện đúng là có người bán kẹo hồ lô. Suy nghĩ một lúc, Úc Khuynh Tư liền nhẹ nhàng đặt Lăng nhi xuống đất, đưa tay chỉnh lại y phục của bé.
"Lăng nhi ngoan, đứng yên ở đây đừng có đi lung tung, mẫu thân đi mua kẹo hồ lô cho con."
Úc Khuynh Tư hài lòng gật đầu, sau mới nhấc chân đi về phía người bán kẹo hồ lô, theo sở thích của Lăng nhi mà mua một cây.
Lúc này Lăng nhi lại buồn chán không có gì làm, đưa mắt nhìn xung quanh, vừa vặn phát hiện một tiểu dã miêu đang nằm phơi nắng ở bên đường, không nghĩ nhiều đãnhanh chóng bước qua phía đó. Nào ngờ tiểu dã miêu thấy Lăng nhi bước đến thì nghĩ bé muốn đánh mình liền cong đuôi bỏ chạy, còn không ngừng kêu meo meo.
"A??"
Lăng nhi phồng má bất mãn, nhanh chóng nhấc chân béo đuổi theo tiểu dã miêu, mèo chạy trước, người chạy sau, đi xuyên qua đám đông náo nhiệt. Đuổi theo được một lúc thì đã không thấy tiểu dã miêu đâu nữa, Lăng nhi buồn bực nhìn quanh, sau lại tiếp tục chạy về phía trước.
Không may lại va vào một người đi theo hướng ngược lại, ngã hẳn xuống đất, mông đập vào đất đau điếng, nhịn không được ô ô khóc một tiếng. Sinh ra đã được ấn định là thiên địa chi chủ, ai ai cũng chạy theo lấy lòng, chưa kể còn được mẫu thân cưng chiều yêu thương, chưa từng nếm qua khổ sở cho nên Lăng nhi vốn đã kiêu ngạo không xem ai ra gì, lần này ngã đau như vậy liền không khỏi ủy khuất.
"Mẫu thân!! Mẫu thân!!!!"
Úc Khuynh Tư đang mua kẹo hồ lô, lại nghe thấy tiếng khóc của Lăng nhi, liền vội vã chạy đi theo hướng phát ra tiếng khóc. Trong lòng hoảng hốt cực điểm, Lăng nhi là huyết mạch duy nhất của Chu Sa, cũng là thứ duy nhất Chu Sa để lại cho nàng, nàng không thể để mất được.
Mà lúc này Lăng nhi lại ngồi trên đất ôm mặt khóc lóc la hét, không có chút dáng vẻ của linh đế tương lai: "Kẻ xấu, ngươi dám đụng ngã bản trữ quân!"
Đối diện với sự giận dữ của Lăng nhi, người nọ chỉ ôn giọng nói một câu, tiếng nói vừa êm ả vừa trong trẻo: "Đừng khóc."
Trước mặt xuất hiện một cánh tay trắng nõn, hồng tụ phất phơ lay động, cổ tay đeo một chiếc vòng bạch ngọc. Lăng nhi phát ngốc, sau mới ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy được suối tóc đỏ buông xõa ở bên vai, từng lọn tóc trượt qua vai, phất phơ trước ngực. Trên trán là một vết bớt của Diêm La hỏa, rực rỡ lại hoa lệ, sóng mắt hổ phách mang theo vài tia ôn nhu, chăm chú quan sát Lăng nhi.
Lăng nhi há hốc mồm, khóe môi run rẩy, mấy lần muốn nói lại nói không được.
"Nương thân?!?"
Đối phương vẫn ôn nhu mỉm cười, cười đến thật rạng rỡ. Bàn tay đưa về phía Lăng nhi, chờ đợi bé nắm lấy.
Trước mặt xuất hiện một đôi giày thêu hoa màu thiên thanh, tay áo thiên thanh sắc lay động, mang theo một cỗ hương xuân tươi mát.
Giữa không gian tháng ba thanh mát, lại thấy hoen đỏ đôi mi, nặng trĩu cảm xúc đã cố nén tận đáy lòng, rốt cuộc cũng yếu đuối bọc lộ ra ngoài. Người đi đường hối hả ngược xuôi, nào ai quan tâm đến câu chuyện xưa kia.
Trong mắt vẫn là bộ hồng y năm đó, phiêu dật lại cuồng vọng, đẹp đẽ lại bi ai. Gió thổi làn tóc dài lay động, cỗ hương xuân năm xưa như tràn về, dáng hình năm đó cũng được khắc họa rõ nét hơn bao giờ hết.
Hồng y nữ nhân ngẩng đầu lên, đối Úc Khuynh Tư mỉm cười thật dịu dàng, từng lọn tóc dài nhẹ phất phơ lay động, tiếng nói trong trẻo ấm áp ấy ngỡ như từng thuộc về quá khứ.
"Khuynh Tư, lâu rồi không gặp, nàng khỏe không?"
Úc Khuynh Tư dặn bản thân không được khóc, nhưng nước mắt lại tràn mi. Dặn bản thân phải che giấu kích động ở trong lòng, không được dọa đối phương chạy mất, nhưng hai vai vẫn run lên, hai tay siết lại thành đấm, trong lòng cuồn cuộn sóng triều dâng.
"Hai vạn năm rồi, đã lâu không gặp!"
Hu Sa ôn nhu mỉm cười, vẫn như năm đó, đối diện nhau, trong lòng đều ngổn ngang những suy nghĩ, những cảm xúc của bản thân. Tiết trời tháng ba, đẹp đẽ lại mông lung, từng con sóng vỗ vào bờ, cuốn theo cánh hoa đào tươi mới.