Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 9



Một vạn năm ngắn ngủi như một cái chớp mắt, thương hải hóa tang điền, như một lần hồ điệp vỗ cánh. U Nham sơn vẫn như cũ, vẫn bao phủ bởi sương mù dày đặc, vẫn là nơi bất khả xâm phạm.

Sáng sớm ở U Nham sơn có chút náo nhiệt, bởi vì Từ Ngạn lại trộm quả trứng chu sa đem đi hấp rồi!!!???

"Tiểu thất!!!"

Ân Thần rống lên một tiếng, đạp văng Từ Ngạn ra khỏi bếp, rồi đem quả trứng chu sa bị ngâm trong nước trà ôm lên. Trứng chu sa run lên mấy cái vì nóng, sau đó được Ân Thần đặt vào một bát nước lạnh, xoa dịu cái nóng đang bọc xung quanh.

Từ Ngạn nằm chổng mông trên đất, oan ức khóc la: "Đại sư tỷ, tỷ vì quả trứng đó mà đá tiểu thất sao!?"

"Cho ngươi chừa!" Thi Âm khoanh tay châm chọc: "Đại sư tỷ xem quả trứng đó như sinh mạng của mình, ngươi lại đem đi hấp, chỉ bị đá một cái đã là may mắn lắm rồi."

Từ Ngạn bất mãn bĩu môi, phủi mông đứng dậy, cứ thế mà bỏ đi.

Quân Quân nhìn theo, lắc đầu nói: "Một vạn năm rồi mà vẫn chưa chịu bỏ ý định đó."

Vừa vặn Ân Thần cũng bước ra, tay ôm quả trứng chu sa quấn kỹ bằng bảy tám lớp vải, một đường bước đi không thèm nhìn đến ai.

"Ai u, đại sư tỷ giận rồi." Nhạc Tân thở dài: "Xem ra tiểu thất sắp không xong rồi."

"Lại nói sư tỷ quan tâm đến quả trứng kia hơi quá rồi đó." Phá Lữ bất mãn nói: "Xem xem, suốt ngày ôm nó, còn nó thì cứ chạy theo sư phụ, ta có cảm giác như chuyện tình lâm ly bi đát nào đó đang diễn ra ở U Nham sơn này."

"Nói linh tinh!" Nhạc Tân trừng mắt: "Ngươi có biết người quả trứng đó gặp đầu tiên là sư phụ với sư tỷ không? sư tỷ thương nó, quan tâm nó cũng là chuyện bình thường mà."

Phá Lữ hừ lạnh: "Theo đại sư tỷ cũng không sao, nhưng tốt nhất nó đừng có đeo bám sư phụ, nếu không ta không tha cho nó đâu."

Nói xong, Phá Lữ phất tay áo rời đi, rõ ràng là đang ghen tuông với một quả trứng.

Thi Âm chán nản lắc đầu, nhìn sang Vân Thường, nói: "Tiểu Thường Thường, xem xem, ghen với một quả trứng cũng được sao?"

Vân Thường gật đầu, nói: "Nếu tỷ còn hay vừa nấu ăn vừa nói chuyện với nó, ta cũng sẽ ghen."

Ngay lập tức, mặt Thi Âm đỏ bừng lên, trừng mắt: "Nói bậy cái gì vậy? không nói nữa, ta đi chuẩn bị bữa sáng."

Nói xong liền giống như bỏ trốn mà chạy đi, còn nhanh hơn cả thỏ nữa!!??

Quân Quân tặc lưỡi: "Chết rồi, chết rồi, U Nham sơn của chúng ta đều tràn ngập mùi chua của giấm rồi."

Ngay cả Quân Quân cũng ngún ngoảy mông rời đi, dáng vẻ cứ như lão giả biết được chuyện tương lai, không ngừng tặc lưỡi lắc đầu. Nhạc Tân ha ha cười, sau đó cũng nhấc chân đuổi theo phía sau Quân Quân.

Đúng là một buổi sáng không an ổn~

Lại nói trứng chu sa được Ân Thần mang đến ôn tuyền, đi gần đến nơi Ân Thần lại cảm nhận được khí tức của sư phụ, liền không dám bước đến nữa.

"Sư phụ, đồ nhi Ân Thần."

"Ta biết."

Ân Thần lại nói: "Sư phụ, hôm nay tiểu thất lại đem tiểu trữ quân đi hấp, tiểu trữ quân dường như bị thương rồi."

"Hửm? bị thương? Vỏ trứng của nó không phải rất dày sao?"

"Đồ nhi cũng không rõ, nhưng tiểu trữ quân cứ không ngừng run rẩy."

"Được rồi, để nó ở đây đi, còn ngươi thì lo đi luyện kiếm với Vân Thường đi."

"Vâng, sư phụ."

Ân Thần tìm một chỗ sạch sẽ cho trứng chu sa nằm xuống, dựa vào một tảng đá nhỏ, sau đó mới an tâm rời đi.

Đợi khi Ân Thần đi rồi, Úc Khuynh Tư mới đưa tay ra, từ trong ngón tay phát ra một đạo ánh sáng màu lam, biến thành một sợi dây dài, quấn lấy trứng chu sa, đem kéo về phía nàng. Lúc này Úc Khuynh Tư đang vừa ngâm mình vừa uống rượu ở trong ôn tuyền, dáng vẻ có chút biếng nhác, đem trứng chu sa đặt xuống bên cạnh. Quả nhiên Ân Thần không có nói dối, trứng chu sa cứ rung lên không ngừng, có lẽ là chịu đau rồi. Úc Khuynh Tư vuốt ve mặt ngoài của vỏ trứng, kinh hãi không thôi, lớp băng bao bọc bên ngoài tan hơn một nửa rồi, thảo nào chỉ bị đun nóng một chút đã đau thành bộ dạng này.

"Đau lắm sao?"

Úc Khuynh Tư đem trứng chu sa ôm vào trong lòng, dùng một chút pháp thuật trị thương cho nó. Luồn sáng bạc ấm áp bao bọc lấy trứng chu sa, khiến vài chỗ băng bị nứt liền lành lại, chu sa đản cũng không còn run rẩy lợi hại như khi nãy nữa.

"Sư phụ..."

Úc Khuynh Tư nhìn ra ngoài, nào có ai a? thế ai vừa gọi nàng?

"Sư phụ! Ta ở đây!"

Tiếng nói trong trẻo lại nhu nhuyễn của hài tử vang lên, Úc Khuynh Tư kinh ngạc không thôi, là ai đang gọi nàng a?

"Sư phụ!"

Đối phương mất kiên nhẫn đâm sầm vào ngực Úc Khuynh Tư!

"Ách..."

Úc Khuynh Tư đau đến hoa dung thất sắc, đem trứng chu sa đẩy ra, lại nghi hoặc mở miệng hỏi: "Ngươi... là ngươi vừa mới gọi ta?"

Trứng chu sa lắc lư vài cái, tiếng nói mềm ngọt của hài tử phát ra: "Sư phụ, là ta, Diêm La Phượng Hỏa."

Hai mắt Úc Khuynh Tư mở lớn, kinh ngạc không thôi: "Ngươi biết nói rồi?"

Trứng chu sa khanh khách cười, tiếng cười của hài tử vừa trong trẻo lại vừa ngọt ngào, vô cùng dễ nghe.

Một ngàn năm dưỡng nguyên thần thành hình thành dạng, cuối cùng cũng bắt đầu biết nói, xem ra so với những quả trứng cùng tuổi, thì trứng chu sa học nói có điểm nhanh hơn các quả trứng khác.

Úc Khuynh Tư đem trứng chu sa ấn xuống nước, liền nghe tiếng nói vang lên đầy bất mãn: "Sư phụ, đừng có ấn người ta xuống, người ta vừa bị đem đi nấu, cả người đều đau nhức rồi."

"Ta cũng không có nhận ngươi làm đệ tử, gọi sư phụ cái gì?" Úc Khuynh Tư mạnh tay nhấn trứng chu sa đang bơi qua bơi lại muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của mình, nói: "Ngươi a, cứ như con két, nói liên tục không ngừng."

"Ta không phải con két!" Trứng chu sa kêu lên: "Ta là phượng hỏa a!"

"Ngươi là con gà nhỏ!" Úc Khuynh Tư nói tiếp: "Là con gà con chưa chịu rời khỏi vỏ."

"Sư phụ, người đáng ghét quá đi!"

Hai người, à không đúng, là một người một trứng tranh cãi inh ỏi ở ôn tuyền, phải hơn hai canh giờ mới đình chiến, từ trong ôn tuyền bước ra.

Trứng chu sa lắc mình vài cái, nước trên người văng tung tóe, sau đó lại mở miệng ra lệnh: "Sư phụ, ngài mau bế ta lên đi."

Úc Khuynh Tư trợn trắng mắt: "Gà nhỏ, ngươi biết bay sao không tự bay đi?"

"Nhưng mà ta muốn sư phụ ôm." Trứng chu sa giống như làm nũng lăn xung quanh Úc Khuynh Tư: "Mau lên sư phụ, người ta lăn đến mệt mỏi a."

Úc Khuynh Tư đành phải thỏa hiệp, ôm trứng chu sa lên, nói: "Ngươi là con gà lắm lời nhất mà ta từng biết."

"Ta là phượng hỏa a!!!"

"Biết rồi, là gà lửa."

"Sư phụ!!!"

Một đường vừa đi vừa tranh cãi trở về được U Nham điện, Úc Khuynh Tư bước đến phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Thi Âm.

"Thi Âm!"

Thi Âm nhìn ra, thấy sư phụ liền vội vàng chạy đến hành lễ: "Sư phụ tảo an."

"Được rồi." Úc Khuynh Tư nhìn quanh bếp, hỏi: "Từ Ngạn đâu rồi?"

Lúc này trứng chu sa đột nhiên kêu lên: "Không muốn gặp nàng ta, vừa nãy nàng ta đem ta đi hấp!!!"

Thi Âm kinh hãi mở to mắt, chỉ vào trứng chu sa lắp bắp kêu lên: "Cái... cái này... trứng biết nói sao?"

Úc Khuynh Tư cũng không có ý định giải thích, nhấc chân bước ra ngoài, xem ra phải nàng tìm Từ Ngạn dạy dỗ lại rồi. Một vạn năm rồi mà vẫn cứ tranh chấp với trứng chu sa, chuyện này rơi vào tai của Linh đế Linh hậu, nhất định Từ Ngạn sẽ bị phạt rất nặng, người làm sư phụ như nàng cũng sẽ phải chịu tội cùng đồ đệ của mình.

Còn đang tính đi tìm Từ Ngạn, lại nhìn thấy một quầng mây vàng từ Ức Luân bay về phía này, sau đó Diêm Tống Bình và Thiên Văn Cẩm an ổn xuất hiện trước U Nham điện.

"Mẫu thân! Nương!"

Trứng chu sa kêu lên, rồi chuẩn xác bay vào lòng của Diêm Tống Bình.

"Tiểu Diêm La, con cuối cùng cũng biết nói rồi a." Diêm Tống Bình vui vẻ xoa xoa mặt ngoài của vỏ trứng, cười híp mắt lại: "Một vạn năm rồi nương mới được thấy con a."

"Nương, Diêm La cũng rất nhớ ngài."

Diêm Tống Bình ôm trứng chu sa đến chỗ Thiên Văn Cẩm, nói: "Văn Cẩm mau xem, con của chúng ta biết nói rồi."

Thiên Văn Cẩm cũng vui vẻ không ngớt, mắt cười cong lên: "Xem xem, tiểu Diêm La nhà chúng ta vừa biết nói đã nói không ngừng rồi, chắc nghẹn trong bụng một vạn năm rồi đúng không?"

Trứng chu sa khanh khách cười, nói: "Mẫu thân, ngài ôm Diêm La đi."

"Hảo."

Thiên Văn Cẩm ôm lấy trứng chu sa, cảm giác nhiều năm mới được ôm nhi nữ một lần, thật sự là cảm động không ngớt, hai mắt cũng đỏ bừng lên.

Chợt nhớ đến còn có người khác ở đây, Thiên Văn Cẩm liền xấu hổ nói: "Khiến Lang vương chê cười rồi, chỉ là bản Linh đế lâu ngày không gặp con gái cho nên mới..."

"Ta hiểu mà." Úc Khuynh Tư cúi người hành lễ: "Ta cũng lui ra trước cho mọi người tiện bề nói chuyện."

Trứng chu sa đột nhiên kêu lên, rồi bay trở về trong lòng Úc Khuynh Tư làm nũng: "Sư phụ đừng có đi mà!"

Nghe nhi nữ gọi Úc Khuynh Tư là sư phụ, Thiên Văn Cẩm liền nói: "Hóa ra Lang vương đã nhận nhi nữ của ta là đồ đệ rồi sao?"

"Cái này..." Úc Khuynh Tư tìm cách giải thích thật khéo léo: "Là do tiểu trữ quân nghe đồ đề của ta gọi ta là sư phụ cho nên học theo thôi."

Diêm Tống Bình liền nói: "Vậy cứ để tiểu Diêm La bái Lang vương là sư phụ đi, như vậy sẽ không còn ai dị nghị nữa."

Thiên Văn Cẩm gật gù tán thành: "Được đó, để tiểu Diêm La chúng ta có một linh thú là sư phụ cũng rất tốt."

Hai phu thê Thiên Văn Cẩm và Diêm Tống Bình cứ tự mình chủ trương, lại không phát hiện khóe môi Úc Khuynh Tư co giật.

Thiên a!? nàng phải nhận một quả trứng làm đồ đệ sao? người ta sẽ cười vào mặt nàng a? nói nàng thiếu đồ đệ đến mức nhận một quả trứng!?

Nhưng hai người trước mặt là ai?

Là Linh đế Linh hậu a, là thiên hạ chi chủ a, nàng có mười cái mạng cũngkhông đủ cho bọn họ đánh chết nữa!!!