Chương 109: Thành phố chết
Bỏ qua thứ tự đảo ngược, chỗ này là đỉnh tháp mà không phải chân tháp, nếu nói lối nhỏ tầng hai là dẫn tới cửa vào cung điện ngầm, vậy cửa vào nơi này rốt cuộc sẽ thông đến đâu? Trăm sông đổ về một bể, không thể nào. Cô vừa hỏi Tú Mẫn, dựa theo tính toán của Tú Mẫn, loại khả năng này không lớn, trừ phi ở đây có một con đường ngoằn ngoèo quay trở lại tầng hai, nếu không không có khả năng là cùng một cửa vào. Rốt cuộc lối nhỏ kia có tác dụng gì? Cửa động bị phá hủy ban nãy là sao? Nếu nói cơ quan được xây dựng nhiều năm nên sụp đổ, vậy nên đổ cũng là gạch đá lớn ở cửa động mới đúng, lẽ nào có ai từng ra ngoài từ đây, từ dưới đi lên, mang lên những viên gạch kia? Nhưng...
Chu Sa tuy dành thời gian để suy nghĩ đến câu hỏi của mình, nhưng vẫn duy trì trạng thái cảnh giác với môi trường xung quanh, lúc đó lên tiếng ngăn Béo, "Đàn anh, đợi đã. Bôi nước thuốc lên, đeo bao thuốc và còi rồi chúng ta đi vào."
Nước thuốc đã sớm chuẩn bị, trước đó đã được đổ vào chai đậy kín, rồi mới bôi lên cơ thể mặc áo chống nước. Chu Sa đã nói trước với bọn họ, tốt nhất hai ba tiếng xoa một lần, thật ra không hạn chế thời gian, tóm lại lúc nào rảnh thì xoa, xoa càng nhiều càng tốt, nếu không rảnh, ít nhất hai ba tiếng xoa một lần. Trò này, theo lời Chu Sa giới thiệu hình dung, có thể chống nước chống muỗi, có thể phòng ngừa côn trùng có độc tiếp cận xâm hại. Tuy bọn họ gan to tày trời, nhưng cũng quý trọng mạng sống, cũng không biết gì về thuốc hay côn trùng có độc, Chu Sa nói thế nào thì làm thế ấy, phòng còn hơn không. Vì để thuận tiện, đều đặt trong ba-lô sau lưng có thể dễ dàng lấy ra, trên miệng chai còn dùng một miếng băng dính phủ lên, xé lớp băng dính mở nắp ra còn nghe tiếng "xì xì xì". Sau đó Béo nói, lúc tự xoa, một bên đại não tự lấy khung cảnh xung quanh làm vui, một bên tưởng tượng bản thân đang xoa mặt tường mà không phải chân tay, nếu không... thốn lắm. Giang Viễn Lâu không lạc quan như Béo, nhưng cũng cố gắng đem cái thứ có chút buồn nôn này xoa lên người, sau đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ đố kị nhìn Chu Tú Mẫn, có người phục vụ tốt ghê. Cái gì thụ kiêu ngạo cùng công trung thành... được rồi, bây giờ không phải lúc mơ màng. Nhưng, nam nữ quả là khác biệt lớn, nếu là "chỗ công cộng", hắn lấy bàn chải giúp Béo xoa tay xoa mặt xoa cổ, còn ra thể thống nữa. Nữ sinh người ta lại giống như bức họa. Xoa xong, thu dọn đồ, lại lấy ra bao thuốc nhỏ Chu Sa đã cho bọn họ trước khi vào lăng mộ đeo lên cổ, Chu Sa nói, viên thuốc này không thể uống, chỉ có hiệu quả với côn trùng, nó tỏa ra mùi thối mãnh liệt có thể khiến những loại côn trùng độc bình thường tránh xa. "Mùi hương nồng một chút, nhưng khứu giác của người không nhạy bằng động vật, cho nên nếu không để ý, cũng sẽ không ngửi thấy."
Không ngửi thấy? Giang Viễn Lâu và Béo kích động gầm lên trong lòng: Ai nói, ai nói? Lúc rút ra treo lên cổ, mùi hương này liền xông lên mũi, cái mũi mẫn cảm của Béo suýt chút nữa muốn bịt lại. Hắn thật muốn nói: Có thể không đeo không? Nhưng lại nhịn, tất cả vì Ultraman... không đúng, vì chính nghĩa và sinh mệnh! Giang Viễn Lâu bị mùi thuốc hun có chút say, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung, hắn nhanh chóng rút ra chai nước khoáng uống hai ngụm, dần dần bình tĩnh lại, hít thở sâu... không phải, ít hít thở, thế giới thật đẹp. Hắn cúi đầu nhìn chiếc dây treo còi màu vàng và chiếc dây treo túi thuốc màu nhạt hòa vào nhau, phía dưới còn có một túi thuốc to bằng bàn tay, bên trên còn là chiếc còi màu bạc, nhìn kiểu kết hợp đỉnh cao này, trông rất thời trang còn tiêu diêu... a... được rồi, đây là tưởng tượng thôi, mùi hương này, thật sự, thật sự, thật sự rất thối. Giang Viễn Lâu muốn rơi lệ.
Lúc này, Chu Sa đưa cho hắn một tờ giấy vo viên, Giang Viễn Lâu không do dự nhận lấy nhét vào lỗ mũi, "Cảm ơn!"
Chu Sa, Chu Tú Mẫn, Béo: ...
Chu Sa: "Đàn anh..."
Béo nhẫn nhịn cắn răng, "Đồ ngu, bên trong là thuốc viên."
Nội tâm Giang Viễn Lâu nghẹn lại, vội vàng xé tờ giấy ra, bên trong, có hai viên thuốc viên màu xanh lục, đặt lên mũi ngửi ngửi, thơm lắm. Chu Sa khẽ nói: "Hai đàn anh, hai viên thuốc "tiểu lục châu" này các anh phải bảo quản cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải nuốt vào, nếu gặp tình huống chảy máu, cho dù là trúng độc hay không, điều đầu tiên phải làm là dùng nước bọt làm nhuyễn rồi xoa lên miệng vết thương, biết chưa?"
Hai đàn anh gật đầu như gà mổ thóc, dường như cũng không cần hỏi tại sao, đời người có rất nhiều chuyện không cần giải thích, nữ hiệp thần kì mạnh mẽ cũng thế.
Béo muốn nhét vào trong ba-lô sau lưng dễ lấy ra, nhưng lại thấy không bằng để trên người tiện hơn, thế là nhét vào trong túi áo khô ráo của mình, sau đó đóng cúc lại, Giang Viễn Lâu lại cẩn thận chia làm đôi, một viên trên người, một viên để trong ba-lô.
Hoàn tất mọi việc, xuất phát.
Béo đi đằng trước, Chu Tú Mẫn theo sát phía sau, sau đó là Chu Sa, Giang Viễn Lâu đi cuối cùng, tuy "lối nhỏ" vừa nhỏ vừa hẹp, nhưng cúi người, cũng không khó vượt qua, chỉ là tốc độ đi không nhanh, một khoảng cách không quá dài nhưng bọn họ mất hơn mười phút mới vượt qua. Cuối "đường" là một "vách núi" thấp, nói là thấp, cũng cao đến bảy tám mét, dùng đèn pin quét một lượt, là một vùng đất bằng, cũng không có những thứ dọa người như đầu lâu xương cốt gì đó. Béo hình dung lại tình hình cho các đồng chí phía sau, hiển nhiên, bọn họ đã di chuyển từ "trong tháp" ra "rìa tháp", muốn rời khỏi "Phù đồ", phải từ "rìa tháp" nhảy xuống "vách núi". Hình dung đơn giản giống như đằng ấy đi từ trong phòng ra ngoài hành lang, nhưng ngoài hành lang không có bậc thang cho đằng ấy xuống, đằng ấy muốn rời khỏi kiến trúc này, chỉ có thể nhảy từ trên hành lang xuống. Không bao lâu, sợi dây thừng từ tay Chu Sa chuyển đến cho Chu Tú Mẫn rồi đến tay Béo. Chu Sa phụ trách cầm túi hành lí lớn, bởi vì Giang Viễn Lâu đi phía sau cầm đèn pin không tiện, mà Béo đi trước mở đường, Chu Sa đương nhiên không muốn để Chu Tú Mẫn chịu khổ, liền phụ trách chuyện này, hai vị đàn anh tuy rằng lúng túng, cũng không có cách nào mang theo người, liền để cô phụ trách.
Béo móc đầu móc câu vào vách tường, dùng lực kéo thử, sau đó kéo theo sợi dây thừng chầm chậm bò xuống dưới, những người khác lần lượt xuống theo. Khung cảnh phía dưới, giống như một ngõ nhỏ thê lương trong thành phố lớn phồn hoa, hoặc là lãnh cung lạnh lẽo đến cùng cực trong Hoàng cung vàng chói huy hoàng. Nơi bọn họ vừa xuống, đi chừng mười mấy mét sẽ thấy một khu nhà thấp bỏ hoang, bốn phía dày đặc đường rãnh, mà những chiếc rãnh này, ngoài nơi bọn họ đang đặt chân, những nhánh khác đều bày đầy phế liệu gạch ngói vụn. Những phế liệu này thậm chí còn bao gồm tượng điêu khắc tạo hình tinh xảo (không hoàn chỉnh), bát đĩa nhiều màu (đã vỡ), những cột đá lớn điêu khắc hình vẽ đẹp đẽ (đã gãy)... nếu là bình thường, đây là những bảo bối không tầm thường, chỉ là bây giờ... Mọi người chỉ có thể cắn chặt răng nói với bản thân: Đây là rác, là rác!
Đây rõ ràng là nơi ở cho công nhân xây dựng lăng mộ cổ đại, công trình Hoàng lăng xây dựng đến công đoạn cuối cùng, những phế liệu nơi đây không có cách nào hoặc không kịp vận chuyển ra ngoài liền bị vứt ở đây. Những người công nhân rất có khả năng bị dồn đến một nơi nào đó đầu độc chết hoặc chém đầu, trở thành một phần bồi táng cùng Hoàng đế, mà một lượng nhỏ công nhân bị giữ lại để đóng lại cung điện ngầm này, cuối cùng đương nhiên cũng bị giết. Cho nên, nơi này là chu vi của cung điện ngầm này? Lúc đó công nhân vì tiến độ khẩn trương của công việc nên nơi ở của bọn họ sẽ không cách nơi làm việc quá xa, cho nên, đây là một phần của cung điện ngầm? Suy nghĩ của bốn người trào lên, bốn ngọn đèn quét lên tứ phía, nhưng những nơi đèn pin quét qua, hình như đều giống nhau, sắc mặt mọi người lại trầm lại. Nếu đây là nơi tập kết rác cuối cùng, vậy để che lại hình hài cung điện ngầm, tất cả những lối ra ở nơi đây đương nhiên đều đã bị bịt chặt. Làm cách nào quay ra trở thành nhiệm vụ khẩn cấp của bọn họ lúc này, cũng không thể chưa vào được cung điện ngầm thì đã bị vây chết ở đây rồi chứ? Quay lại, tốn rất nhiều sức, bọn họ cũng không phải đến du lịch ngắn hạn. Mọi người nhìn thời gian, đã hơn ba tiếng đồng hồ từ khi bọn họ tiến vào "đường vào địa ngục", lúc này bọn họ phải tranh thủ từng giây từng phút.
"Đi!" Béo vẫy tay, tiếp tục dẫn đoàn người tiến về phía trước, tiến về đường rãnh to nhất mà đi. Đường rãnh này rộng hơn rất nhiều so với "khe hở" vừa đi ban nãy, mọi người không cần cẩn thận theo sát nhau mà cần chú ý đến tường đá hoang phế dưới chân, lúc này ngoài ý muốn đi đường thuận lợi thoải mái hơn rất nhiều. Những đường rãnh này phân bố như nhánh cây, tạo thành vô số con đường nhỏ, còn cả một số rãnh phụ. Tuy rằng "mọi nẻo đường đều hướng về La Mã", nhưng nguyên tắc "đường thẳng ngắn nhất", bốn người vẫn kiên định đi theo con đường lớn. Điểm cuối cùng của con đường, cũng có thể nói là tận cùng, là bởi những căn phòng thấp bốn phía dần dần, chầm chậm hiện lên trong tầm mắt của bọn họ, cùng lúc đó một con đường màu xanh lam xuất hiện dưới chân mọi người, rộng khoảng hai ba mét, sừng sững đứng trong bóng tối hướng về một phía không biết là gì. Trong lòng mọi người vui vẻ với con đường "rộng rãi hào khí" này, liệu có phải "đường đi làm" của những người công nhân hướng về lăng mộ? Nhưng mọi người biết, cho dù đây có là "đường đi làm" của công nhân, lúc này chắc chắn cũng đã bị bịt kín, Đất vàng đổ vào cháo gạo nếp cùng nước ép của mấy loài hoa tạo thành một bức tường, rắn chắc vô cùng, đao kiếm xuyên không qua, đây chính là khởi nguồn của tường kim cương. Lúc này bọn họ chỉ hi vọng những người làm bức tường chặn này đừng quá cố chấp như thể không dùng tường kim cương không được. Trong lòng Béo và Giang Viễn Lâu đã âm thầm nghĩ đến có thể sử dụng kíp nổ đất trong túi hành lí lớn hoặc những công cụ khác hay không. Đi chừng năm phút, quả nhiên có một bức tường cao lớn khiến người ta không thể tin được, mà phía bên dưới bức tường có một cánh cửa.
Một cánh cửa!
Còn đang mở!
Béo vui vẻ chửi một câu, "Con mẹ nó!" Hai bước ba bước đi đến, nhưng lại hung hăng hít vào một cái rồi lùi lại, mặt biến sắc.
Phía ngoài cửa, rỗng! Bên dưới là địa ngục vạn trượng, nếu không phải hắn đi chầm chậm, lại phản ứng nhanh, chắn chắn trực tiếp báo tang rồi. Cửa này nếu nói là hi vọng, chẳng thà nói là cạm bẫy, nếu gấp gáp bước vào, tốt lắm, lại nhiều thêm một người bồi táng.
Lúc này ngoài đường rộng rãi, cũng không cần đi sát nhau, Chu Sa đi trước cẩn thận đi về phía trước thăm dò, lại khựng người, sau đó nói với hai người còn lại: "Bên dưới là vực thẳm không đáy."
Bỗng chốc không khí khó chịu nhiều thêm một luồng khí lạnh u ám. Phía dưới là vực thẳm vạn trượng, lại có một cánh cửa như thế, tác dụng của nó chỉ nghĩ cũng biết: Thời cổ, công nhân làm việc nặng, bệnh chết mệt chết, không thể đếm xuể, người giám sát hay cai thợ để đỡ phiền hà, liền trực tiếp ném người chết xuống nơi vực sâu, cho nên con đường này mới rộng như thế, hơn nữa cũng không cần chặn lại, bởi vì không cần thiết. Đằng ấy thích leo trèo hay không? Trèo ngã chết coi như nhiều thêm một người bồi táng.
"Đi!" Chu Tú Mẫn không nói nhiều, quay người đi, những người khác vội vàng đi theo, Béo vốn đi đầu tiên lại thành người đi cuối cùng, tuy hắn to gan, nhưng cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn phía sau, mấy lần không nhịn được quay đầu lại, rồi lại kiên cường nhịn lại. Chu Sa cẩn thận, phát hiện vấn đề của đàn anh, thế là đưa túi hành lí lớn vào tay hắn, "Đàn anh, anh đi trước xách hành lí, em theo sau. Em hơi mỏi tay."
Béo không biết cô nhìn được tâm tư của mình, chỉ nghĩ cô thật sự mỏi tay, cầu mà không được, lập tức nhấc túi hành lí lớn đi phía trước, có "nữ hiệp thần kì" chống đỡ phía sau, đột nhiên Béo cảm thấy an tâm không ít. Bốn người trở về theo đường cũ, bắt đầu hướng về đường rãnh phát động "càn quét" tất cả mọi ngả, nhưng đường nào cũng không thông, đây đích thị là một "thành phố chết" bị bịt chặt. Con đường duy nhất chính xác là "khe hở" để ra ngoài, căn bản cũng không lọt vừa người, nhưng soi đèn pin tìm kiếm bên trong, có thể quét qua một hai chiếc cột đá lớn. Quá xa rồi, góc độ tầm nhìn quá hẹp, phạm vi chiếu sáng của đèn pin lại có hạn, không nhìn rõ. Nếu cột đá là thật có lẽ đây là phạm vi trong cung điện ngầm, nếu bên ngoài không có lối vào có lẽ là mộ chính của cung điện ngầm, mọi người phát hiện kinh hỉ, sau đó lại nhanh chóng lại cùng đường hết cách, không ra ngoài được thì suy đoán cũng vô dụng.
"Chúng ta quay lại đường cũ không?" Chu Tú Mẫn đề nghị, tuy lãng phí một khoảng thời gian, nhưng còn hơn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.
"Không được!" Chu Sa từ chối, sau đó giải thích, "Dựa theo suy đoán về vực thẳm chúng ta nhìn thấy ban nãy, chúng ta giả thiết ngôi mộ này là đào cả một dãy núi hoặc được xây dựng dựa theo đường núi, xuống núi dễ lên núi khó, chúng ta lên trên, chắc chắn sẽ phiền phức hơn xuống dưới rất nhiều. Giả sử chúng ta có thể dễ dàng quay lại tầng hai, theo cách nói của chú Hổ Tử, chỗ đó là mê cung, chúng ta xuất phát từ đó sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian, thậm chí có dùng nhiều thời gian hơn nữa cũng không chắc tìm được mộ chính. Cuối cùng chính là, công nhân thời cổ đại, công việc rất nặng, để nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, bình thường đều ngủ nghỉ gần nơi làm việc, công nhân ở nơi đấy có phòng ở, cũng chính là, cấp bậc của bọn họ tương đối cao, cao hơn so với công nhân bình thường, chắc chắn là phụ trách xây dựng mộ chính. Cũng chính là, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, trực tiếp tiến vào mộ chính, mà không phải ở bên ngoài 'chơi trốn tìm'. Chắc chắn có đường, chắc chúng chúng ta đã bỏ qua thứ gì đó. Chúng ta tìm lại xem."
"Vào phòng xem sao?" Giang Viễn Lâu khẽ nói.
Chu Sa gật đầu, "Vâng!"
Mọi người đứng lên, dự định tiến vào xem xem, đột nhiên, có thứ gì bay lướt qua, mọi người không kịp nhìn, nhưng có thể cảm nhận được, lông tay lông chân vô thức dựng đứng, lại lấy đèn pin tìm kiếm xem đó là gì, có vẻ như cánh cửa sắp sập xuống của căn phòng gần nhất khẽ rung lên, cũng có thể là ảo giác, cũng có lẽ là ảo giác. Mọi người ý thức được muốn tránh căn phòng đó ra, Chu Sa lại tiến về phía trước, "Em vào xem xem."
Bọn họ đương nhiên không thể để cô vào một mình, đều đi theo. Cánh cửa kia sắp không trụ được, phía dưới sắp bị chuột gặm rỗng, nghĩ đến thứ vừa chạy qua có thể là chuột, mọi người vô thức an tâm hơn, chỉ còn lại một hai chiếc "khung" cô đơn chống đỡ, dường như không cần phí sức thổi một cái là có thể mở ra. Bọn họ nghiêng người để tránh bụi bặm bên trong, trong đám bụi đó, đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện trong ánh mắt sắc bén của Béo, Béo bịt mũi rồi dùng đèn pin tìm kiếm, rất nhanh, hắn nhìn thấy một mảnh giấy trên mặt đất.
Tại sao nơi này lại có giấy? Hơn nữa rõ ràng là giấy của người hiện đại? Béo lấy chiếc dao nhỏ từ ba-lô đeo phía sau đào mảnh giấy kia lên, sau đó triệt để ngẩn người.
Màu sắc vốn có của tờ giấy này rất nhạt, nhưng còn có thể thấy được khuôn mặt mỹ nhân nổi lên trên nửa tờ giấy, búi tóc, môi hồng, xường xám... còn có thể nhìn thấy chiếc cổ áo màu vàng của xường xám, theo độ dày của tờ giấy, còn có hình ảnh này, sao cứ thấy giống như thương hiệu thuốc lá Hatamen những năm bốn mươi năm mươi ở Thượng Hải vậy? Lúc đó, Chu Sa đã tiến vào trong phòng, Chu Tú Mẫn cũng đi theo. Giang Viên Lâu gọi Béo, "Làm gì thế? Đi thôi!"
Béo đứng lên đưa tờ giấy cho Giang Viễn Lâu, Giang Viễn Lâu cũng ngẩn ra, hình ảnh người đẹp này có lẽ cũng đã mấy mươi năm, cũng có thể không phải. Giả thiết đây là một vỏ thuốc "phục cổ" nào đó, hoặc được xé xuống từ chỗ nào đó, vậy tất nhiên có người mang đến, mấy chục năm trước, hoặc là trước đây, dựa theo độ cũ, không thể mới một hai năm, vậy trước đây đã từng có người vào đây?