Chu Sa Nhiễm

Chương 125



Chương 125: Love love love
Những ngày say đó, lại quay về bận rộn thường nhật. Chu Sa và giáo sư của cô bận rộn nghiên cứu mộ Tần Vương, Giang Viễn Lâu khởi động vũ trụ nhỏ tìm kiếm "tuyệt diệu phong thủy" mà Chu Sa đã chụp lại trong điện thoại xem rốt cuộc là ở đâu, Béo bận rộn viết báo cáo, Chu Tú Mẫn vẫn làm trâu làm ngựa cho cô Trịnh như xưa.
Khoảng thời gian này, chưa tới một tuần khi nhóm Chu Tú Mẫn từ mộ Tần vương quay về, "giấy phép kinh doanh đặc biệt" của nhà họ Chu cũng đã về đến tay, khiến những người trong nghề ghen tị không thôi, ngay đến cả nhà Chu Paul cũng đạo đức giả cử người sang chúc mừng, thật ra là để thăm dò xem Chu Kính Nhân đã đáp được lên đám mây xanh nào. Đương nhiên, Chu Kính Nhân sẽ không nói với bọn họ. Nhà họ Chu vui vẻ ngập tràn, Chu Kính Nhân cũng bắt đầu suy tính ông góp chân giò bà thò chai rượu.
Nhưng giáo sư Trịnh có tiền có quyền, có cái gì không thể làm? Đồ cổ quý giá? Người ta là giáo sư văn vật, nhìn đồ cổ nhiều như lông bò, còn có bảo bối gì có thể lọt mắt người ta? Tiền? Trình độ của người ta, thiếu tiền sao? Lại khó rồi. Hắn hỏi em gái, đôi mắt Chu Tú Mẫn chuyển động, bèn cười hi hi vỗ vai anh cả, "Trực tiếp tặng quà gì đó, không cần hàm súc. Cô Chương đang nghỉ dưỡng bên nhà cô Trịnh, nghỉ dưỡng mà, đương nhiên cần bồi bổ, được rồi, đưa tiền đây, em giúp anh thu xếp." Xòe bàn tay ra...
Chu Kính Nhân: ...
Chu Kính Nhân nghĩ trong lòng: Sao mình cảm thấy không ổn tí nào?
Sau đó Chu Tú Mẫn đem theo chiếc thẻ vàng của anh cả quẹt quẹt quẹt, mua một đống thuốc bổ quý, túi lớn túi nhỏ đem cho giày quân đội nhỏ của cô ấy bồi bổ thân thể. Đương nhiên thu tiền rồi, cô ấy cũng phải làm việc. Cô ấy "mượn dùng" Oa Oa từ cô Trịnh, dẫn Oa Oa đi trung tâm thương mại hung hăng quẹt thẻ, mua cho Oa Oa một đống quần áo, đương nhiên, cô ấy cũng mua một đống, lúc này Chu Tú Mẫn không lợi dụng anh cả thì mới là đồ ngốc. Từ nhỏ Oa Oa lớn lên trong giàu sang, không thiếu ăn không thiếu mặc, nhưng thật sự không có kinh nghiệm cùng người cùng tuổi dạo phố mua quần áo uống trà. Tuy Oa Oa không biết phải làm biểu cảm gì, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài, nhưng cô Trịnh nhìn được hưng phấn từ đôi mắt phát sáng của Oa Oa, vô thức cười, Oa Oa như thế mới có chút cảm giác của một đứa trẻ, so với lần đầu gặp mặt, cũng có sức sống hơn nhiều. Cô Trịnh cảm thấy rất có thành tựu nuôi con... chẳng trách mẹ cô Trịnh hay nói, con nhanh chóng kết hôn sinh con là biết, thì ra là như thế. Cho nên ngày hôm sau Oa Oa mặc chiếc váy công chúa màu trắng bước ra, cô Trịnh cảm thán: "Xinh lắm!" Khuôn mặt trắng bệch của Oa Oa có chút hồng hồng, ngại ngùng thích thú không thôi. Cô Trịnh cảm nhận được niềm vui "nuôi trẻ con", thú vị quá.
Chu Tú Mẫn tuy rất quan tâm đến "gian tình" của cô Trịnh, nhưng không có gan hỏi, thế là chỉ đạo Chu Sa, Chu Sa ngốc nghếch đi hỏi: "Giáo sư, sau khi cô Chương khỏi rồi, cô có giữ cô ấy lại nhà cô không ạ?" Chu Tú Mẫn vì lời thẳng thắn không chút giấu giếm này của Chu Sa... sâu sắc xấu hổ: Là mình chưa dạy tốt!
Cô Trịnh nâng mày. Hả? Sau biểu cảm của mấy đứa... "Người nhà họ Chương đã đến tìm em ấy, có lẽ em ấy sẽ về nhà họ Chương thôi!" Cô Trịnh nhún vai, làm bộ "ai biết được", Chu Sa và Chu Tú Mẫn đều ngây người, Chu Tú Mẫn kì quái, "Tại sao ạ?" Dựa vào cái gì chứ, người chữa trị xong rồi lại phải trả về nhà họ Chương? Không có đạo lí.
Chu Sa cũng gấp gáp, "Nhưng da rắn ngàn năm là vật cực âm cực lạnh, cô ấy ăn vào, máu cũng không còn tác dụng nữa, cô ấy về đó làm gì ạ?"
Cô Trịnh buồn cười nhìn bọn họ, cũng không biết bọn họ kích động như thế làm gì. "Nói sao nhỉ, dù sao trên danh nghĩa cô chủ Chương cũng là mẹ nuôi của em ấy, cho dù Uyển Uyển vô dụng, cô chủ Chương cũng sẽ nuôi em ấy, ai dám nói này nói nọ chứ? Tối nay cô chủ Chương mời tôi cùng ăn tối, có lẽ là muốn đón em ấy về, tôi để em ấy tự mình quyết định."
Chu Tú Mẫn khinh bỉ nhìn cô Trịnh, "Giáo sư, cô không có trách nhiệm gì cả! Oa Oa tin tưởng cô như thế, cô bảo cô ấy bỏ nhà đi, cô ấy lập tức bỏ nhà theo cô, cô bảo cô ấy ngoan ngoãn ở nhà chờ cô, cô ấy liền ngoan ngoãn ở nhà chờ cô. Cô ấy giống như con gà con vừa chui khỏi vỏ, cô là chỗ dựa duy nhất của cô ấy, bây giờ cô lại làm bộ tùy cô ấy, muốn đi hay không thì tùy. Người ta liệu có mặt mũi để ở lại sao ạ? Cô cũng biết nhà họ Chương là loại người gì mà? Vì lợi ích có thể bán đứng người ta, cô ấy quay về nơi đó liệu có hạnh phúc không? Không phải cô nói lúc trước có người đến tìm cô ấy sao? Lúc đó cô ấy có thể rời đi theo người ta cơ mà, sao cô ấy lại ở lại? Cô ấy cũng không biết chúng ta có thể lấy đồ về cứu cô ấy hay không cơ mà. Đó là vì không muốn quay về đó. Bây giờ cô lại 'tùy em ấy', người ta biết lại tưởng cô muốn đuổi cô ấy đi thật nhanh, người ta không muốn đi cũng không biết làm sao. Ở đâu gọi là 'tùy' được chứ ạ? Thật là quá tùy tiện rồi ạ."
Cô Trịnh: ...
Chu Sa cũng đỡ lời, "Đúng ạ, đúng ạ! Cách nói uyển chuyển đó thật không phù hợp với giáo sư đâu, giáo sư quyết định thay cô ấy đi ạ. Tuy Oa Oa không thể cứu người nữa, nhưng không phải cô ấy vẫn là con gái nuôi nhà họ Chương sao ạ? Quay về đó nếu bị gả cho người đàn ông kì quái nào đó để kết hôn lợi ích thì thật không tốt... không phải sách đều viết như thế sao ạ?" Nhìn thấy ánh mắt kì quái của hai người, Chu Sa lẩm bẩm bổ sung một câu.
Cô Trịnh, Chu Tú Mẫn: ...
Cô Trịnh nghẹn lời là vì: Cái gì mà cách nói uyển chuyển không hợp với tôi?
Chu Tú Mẫn là vì: Cậu ấy lại đọc tiểu thuyết tình yêu kì quái gì vậy chứ? Trời ơi! Người như Chu Sa lại có thể đọc mấy cuốn sách nổi da gà này, hơn nữa còn nói rành mạch đến thế, Chu Tú Mẫn cảm giác không biết nói gì, hơn nữa, chà, trong một hơi nói đâu ra đấy!
Cô Trịnh có chút nổi nóng với gọng kìm của hai cô học trò, cô muốn cứu người, không phải muốn giữ người. Uyển Uyển muốn đi, cô giữ thế nào được? Nếu em ấy không muốn đi, ở lại là được, làm gì mà xoắn xuýt như thế? Cô Trịnh có chút khó chịu đuổi hai cô học trò này đi, càng nghĩ càng thấy... lời của Chu Tú Mẫn, thật ra có chút đạo lí. Cô Trịnh không có tâm tình ở lại, thế là lái xe về nhà.
Oa Oa đang yên lặng ngồi trước cửa sổ, ánh nắng chiếu lên người cô ấy, cả người như mơ màng. Cô ấy nhìn cô Trịnh, đứng dậy, "Giáo sư, cô về rồi ạ!"
"Ừm!" Cô Trịnh vứt chìa khóa và túi xách xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Mẹ nuôi của em đến Chu Thành rồi. Có gửi tới tôi lời mời tối nay đi ăn tối, có lẽ là muốn em quay về cùng cô ấy."
"Vâng!" Oa Oa lộ ra biểu cảm bất an, cúi đầu.
"Em có muốn về không?"
Oa Oa ngây người, "Vâng... A! Được ạ" Ánh mắt cô ấy ảm đạm, thật ra cô ấy không muốn quay về, nhưng giáo sư đã mở lời, sao cô ấy có thể kì quái không biết xấu hổ mà ở lại nhà người ta, hơn nữa, cô Trịnh còn cho cô ấy một ân huệ lớn như thế, cô ấy không muốn để cô Trịnh ghét bỏ.
Cô Trịnh nghĩ nghĩ, lại nói, "Đừng đi." Lời nói của Chu Sa hiện trong đầu cô, "Cứng rắn quyết định thay cậu ấy đi ạ!"
Hả? Oa Oa giật mình, ngây ngẩn nhìn cô Trịnh, sau đó vô thức gật gật đầu dưới cái nhăn mày của cô Trịnh, "Vâng... vâng ạ!"
Lúc này khóe miệng cô Trịnh mới nở nụ cười hài lòng, "Vậy tôi thay em từ chối nhé?" nhìn Oa Oa.
Oa Oa lại gật đầu, "Vâng... vâng ạ!"
Thế là cô Trịnh không chút do dự gọi điện thoại cho cô chủ Chương ngay trước mặt Oa Oa: "Cô Chương? Tôi là Trịnh Quảng Quảng. Cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm, nhưng cơm thì thôi xin miễn, chúng ta có gì cứ trực tiếp nói. Uyển Uyển không muốn về, tôi tôn trọng lựa chọn của em ấy, hi vọng cô cũng thế, nếu không tôi cũng sẽ không khách sáo. Là vậy đó."
Mùi vị uy hiếp đã ngập tràn trong câu nói này, cô chủ Chương đã điều tra cô, tin tức cá nhân cũng không rõ ràng, tin tức cụ thể cũng không tra được, chỉ biết người phụ nữ này rất có bối cảnh, cho nên mới không dám ra tay cướp Oa Oa về. Nghe xong nhăn mày lại, "Giáo sư Trịnh, sức khỏe Oa Oa không tốt lắm, thật ra có rất nhiều điều tiếng về em ấy cũng chỉ là lời nói nhảm, em ấy chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, tôi sợ làm phiền cô."
Lời này có nghĩa, thân thể Oa Oa bị hủy rồi, chỉ là "thuốc" không đáng giá. Thế là cô Trịnh nghe xong không thoải mái nhăn mày, cô ta cho rằng cô giống như đám người kia? Nào có cái lí lẽ ấy! "Không phiền. Tôi biết cô Chương là người bận rộn, cũng không cần phải nhọc lòng vì chuyện này. Vậy thế nhé. Tạm biệt!"
Ngầm châm biếm xong, gọn gàng dứt khoát ngắt điện thoại, tâm tình thoải mái hơn nhiều, "Không còn bữa tối nữa, vậy, tôi mời em ăn cơm nhé?"
Oa Oa chần chừ nhìn cô Trịnh, "Em... em có thể ở lại sao ạ?"
"Tùy em thích ở bao lâu thì ở."
"Nhưng..."
"Phía mẹ nuôi em, em cứ yên tâm, em không muốn đi cũng không ai dám ép buộc em. Chỉ cần em muốn ở lại... sau này, em có thể từ từ suy nghĩ, bản thân thích làm gì thì làm cái đó..." Âm thanh của cô Trịnh nhỏ lại, nhưng mang theo sức thuyết phục và mê hoặc đến kì lạ. Oa Oa vô thức nuốt nước bọt, "Vâng... vâng ạ, cảm ơn cô, giáo sư."
Cô Trịnh hiếm khi dịu dàng cười cười, "Vậy em đi chọn đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm. Ăn cơm trước, sau đó có thể đi tản bộ."
"Vâng!" Oa Oa có chút bối rối cười lên, được cưng chiều có chút khó mà tin được, thế là hỏi một câu rất ngốc, "Vậy mặc chiếc váy nào ạ?" Sau đó ý thức được bản thân mình vừa nói gì, xấu hổ khiến cả mặt đỏ ửng.
Cô Trịnh bật cười, "Mặc chiếc váy ca-rô không tay ấy, em mặc xinh lắm."
Oa Oa ngượng ngùng nhanh chóng vào phòng thay đồ.
Nội tâm cô Trịnh ngọt ngào không tả nổi, trên mặt đều nở nụ cười, thật đáng yêu quá!
Hai người ra ngoài ăn cơm, đến cùng một nhà hàng "năm sao hào hoa" với nhóm Chu Tú Mẫn, tất nhiên hóa đơn của bọn họ đã được Chu Kính Nhân thanh toán, "du thuyền" mất rồi, bởi vì nhà hàng hào hoa nổi tiếng trên du thuyền cần sửa chữa, nhưng Chu Tú Mẫn cũng không để bụng, có đồ ăn là tốt rồi. Vừa ngồi xuống, Chu Tú Mẫn tức giận nói với Giang Viễn Lâu về thái độ bàng quan hôm nay của cô Trịnh, kịch kiệt đả kích cô Trịnh lạnh lùng vô tình, Béo ngồi bên lắng nghe, cảm thấy không đúng, "Hai người... Hả? Giáo sư và cô Chương cách nhau 15 tuổi, quá loạn rồi."
Chu Tú Mẫn khinh bỉ, "Sao anh lại giống Chu Sa thế?"
Béo: "..."
Ngược lại Giang Viễn Lâu nghĩ xa: "Thật ra suy nghĩ của giáo sư cũng có lí lẽ của cô ấy, dù sao cô Trịnh cũng không là gì của cô Chương, nếu cô Chương muốn đi, cô Trịnh cũng không có lập trường không thả người."
"Lập trường! Lập trường cái gì chứ? Cô Trịnh cần cái đó sao? Không nói lí lẽ mới là phong cách của cô ấy, anh xem cô ấy khua chân múa tay chỉ huy chúng ta có cần lập trường không?"
Chu Sa nhỏ tiếng nhắc nhở cô ấy: Cô Trịnh là giáo viên của chúng ta đó.
Chu Tú Mẫn nghe thấy mà như điếc, tiếp tục hùng hồn, "Ra tay trước là kẻ mạnh, ra tay sau ắt gặp tai ương, cướp được đến tay, lập trường gì cũng có. Nếu người đi rồi, cô ấy hối hận, người đen đủi sẽ là chúng ta." Chủ yếu là mình. Đen đủi đến rồi mình phải gánh, ai bảo mình là học trò của cô Trịnh.
"Cô Trịnh hối hận rồi nhất định sẽ cướp người về, mọi người có tin không? Anh nói là tính cách của cô ấy, không đại diện cho bất kì lập trường nào của anh." Bị ánh mắt chằm chằm của mọi người nhìn tới, Béo nhanh chóng ngậm mồm.
Bên kia đang đang thảo luận nhiệt tình, Giang Viễn Lâu vừa đi vệ sinh, vô tình nhìn thấy cô Trịnh và Oa Oa bên này đang ngọt ngào ăn cơm, tròng mắt muốn lồi ra, quay về phòng ăn ôm lấy ngực, cái này quá gian tình rồi, có nên nói hay không?
"Giáo sư và cô Chương đang ở bên ngoài. Hai người. Ngọt ngào ăn cơm. Giáo sư còn lau miệng cho cô Chương. Mẹ kiếp, có phải quá kích thích rồi không?" Giang Viễn Lâu kích thích báo cáo phát hiện của bản thân.
Chu Tú Mẫn trộm đi quan sát, quay lại phát biểu cảm tưởng: Giáo sư quả thật quá không chân thật... với chúng ta rồi!
Giải tán!
Trên đường về nhà Chu Sa không hiểu hỏi Chu Tú mẫn: "Tại sao cậu lại nhiệt tình với chuyện của giáo sư thế?" Chu Tú Mẫn trước giờ cao ngạo, cũng rất ít khi tám chuyện, lần này có lẽ là lần đầu tiên.
Chu Tú Mẫn làm như chuyện đương nhiên buông ra một câu, "Bởi vì sắp nghiên cứu rồi, mình phải suy nghĩ đến an nguy của mình chứ!"
Chu Sa: ...
Chu Sa lặng lẽ im miệng, Tú Mẫn quả nhiên "không lợi không nhắc."
Chu Tú Mẫn lại nghĩ nghĩ, kì quái, "Không phải cậu ghen chứ?"
Chứ... chứ... chứ!
Mặt Chu Sa đỏ gay, "Không... không có đâu!"
Chu Tú Mẫn cười ha ha, vui vẻ ôm lấy cô nói lời đường mật, "Yên tâm đi, mình chỉ yêu một mình cậu thôi."