Chương 15:
"Tránh được mùng Một không tránh được ngày rằm", hay "Hòa thượng chạy không khỏi miếu" rất hợp để hình dung về tình cảnh của Chu Sa lúc này.
Cô muốn đi mua điện thoại bị Chu Tú Mẫn từ chối, cô muốn đi mua giày cũng bị dẹp bỏ. Chu Tú Mẫn trực tiếp nói lên mạng mua cho cô, tuy cô cảm thấy rất ngại nhưng thái độ cương quyết của Chu Tú Mẫn khiến cô không biết làm cách nào để từ chối. Sau đó Chu Tú Mẫn nói cùng cô ấy đi mua sách mua tài liệu, cô nghĩ bản thân cũng cần mua một ít sách tham khảo nên đành đồng ý. Hai người ngồi xe đi đến tiệm sách lớn nhất trung tâm thành phố, vừa hay có một lô sách lịch sử địa lí mới về, một chồng sách tham khảo mới cứng dày cộp, những người đến xem đều thèm nhỏ dãi, nhưng cái giá này khiến người ra muốn nuốt lại nước bọt vừa rớt trên đất. Chu Tú Mẫn nói nếu bán giấy vụn chắc cũng được mười mấy đồng, giấy vụn tính giá năm mao nửa cân, mười mấy đồng, nghĩ thôi mà đã thấy nặng. Chu Sa rất muốn mua, nhưng không mua nổi, Chu Tú Mẫn mua nổi nhưng lại không hứng thú, Chu Sa mắt rưng rưng, ôm lấy quyển sách mới vuốt ve, bộ dạng đó giống như đang vuốt ve đồ vật yêu thích. Chu Tú Mẫn nhìn thấy khóe miệng nhếch lên, không dám nhìn thẳng, trong lòng trực tiếp đổi danh xưng cho cô từ "học bá*" sang "biến thái".
Chu Tú Mẫn mua sách xong muốn rời khỏi hiệu sách, Chu Sa không mua thứ gì, cứ ngoái lại nhìn cuốn từ điển mới xuất bản kia, đi một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không nỡ, Chu Tú Mẫn muốn nhịn cũng không nhịn nổi, "Thích vậy thì mua là được mà!"
Chu Sa do dự: "Tôi không đủ tiền."
"..." Chu Tú Mẫn trợn mắt, "Bao nhiên tiền? Tôi có thẻ, quẹt hộ cậu, sau này có tiền thì trả tôi."
Chu Sa lắc đầu, "Cảm ơn, đợi thư viện trường mua rồi tôi mượn về đọc cũng được."
"Quyển sách dày thế này cậu cầm không mệt hả?" Chu Tú Mẫn không nói lên lời.
"Không đâu! Cầm lên rất có cảm giác, mua về đặt ở đầu giường, trước khi ngủ đọc mấy trang thú vị mà."
"..." Không muốn nói chuyện nữa. "Đi chưa?"
"Hả?" Chu Sa cuống quýt nhìn cô ấy, "Đi đâu nữa? Cậu mua sách xong rồi à?"
Chu Tú Mẫn nhịn không được nhưng vẫn phải nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi gào lên, "Cậu có thể đừng chậm chạp như thế được không? Ra khỏi cửa hàng rồi!"
"Hả? À!" Chu Sa hoang mang cúi đầu, nhìn biển hiệu sơn vàng lóng lánh đẹp đẽ của hiệu sách đã ở phía sau, đột nhiên "ồ" một tiếng, khiến Chu Tú Mẫn tức giận ngoảnh đầu đi mất, không muốn để ý đến cô nữa.
Chu Sa cuống quýt đuổi theo, "Chu Tú Mẫn... Chu Tú Mẫn... xin lỗi... cậu..." Cô do dự nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn nhếch mày, lại có chuyện gì nữa?
"Cậu có thể đợi tôi một chút không? Tôi... tôi quên mua sách tham khảo rồi!"
"..." Chu Tú Mẫn muốn đứng giữa đường mà mắng chửi, không phải ban nãy còn ngây ngốc đến "đờ đẫn" sao.
Không chịu được nữa! Chu Tú Mẫn thật muốn đá cô rồi tự đi một mình, cô ấy và cô quả nhiên không thể ngồi chung mâm. Chu Tú Mẫn chỉ vào quán cà phê phía dưới hiệu sách, "Cho cậu nửa tiếng, tôi đi uống cà phê đây."
"Ừ, được!" Chu Sa thở phào một cái, "Lát tôi đến tìm cậu!"
Chu Tú Mẫn lại không yên tâm hỏi, "Cậu có số điện thoại của tôi chưa?" Cô ấy cảm thấy người này tuy học tập loại ưu, nhưng kĩ năng sống quả thật chẳng ra sao, người phụ nữ mất trí vì một quyển sách, nhất định sẽ khiến cho mấy anh đẹp trai trong trường khóc thét mất thôi.
"Có rồi, tôi đã lưu rồi."
"Ừm! Đi đi!" Chu Tú Mẫn hất tay, ôm lấy đống sách mới mua đến tiệm cà phê, Chu Sa vội vội vàng vàng quay lại hiệu sách mua sách tham khảo.
Chu Tú Mẫn vừa uống cà phê vừa lật xem quyển sách mới mua, hai mươi lăm phút sau, Chu Sa đúng giờ quay lại, trên mặt vui vẻ đến chói lọi, đôi mắt vốn đã sáng, nhuộm lên một tầng vui vẻ chói mắt, quả thật vô cùng rực rỡ, có cảm giác giống như giữa trưa nhìn lên những tấm kính bị ánh mặt trời chiếu rọi, sáng lóa khiến người ra muốn say, đôi mắt cô giống như tấm kính khúc xạ ánh mặt trời mà phát sáng, giọng điệu vui vẻ, "Chu Tú Mẫn, cậu nhìn xem tôi mua được bảo bối gì này."
Chu Tú Mẫn không để tâm, chắc chắn là mua được đồ giá rẻ, nhìn cô vui vẻ như vậy...cô ấy hờ hững liếc mắt một cái, đó là một quyển sách rất đơn giản bìa vàng nhạt, nhìn trông rất cũ kĩ, bên trên có dòng chữ "Tổng Quan Khảo Cổ" được viết theo kiểu Lệ thư* của Nhà xuất bản Thượng Hải, xét thời gian, có lẽ đã được xuất bản hơn mười năm. Chu Tú Mẫn nhìn tác giả, kêu lên một tiếng "Ôi chao", nói, "Đây quả là một thứ đồ tốt!" Tác giả là vị giáo sư quá cố Trần Kha Tân, rất nổi tiếng trong giới khảo cổ, sách của ông ấy vì một số nguyên nhân phức tạp liên quan đến chính trị bản quyền nên không được tiếp tục xuất bản, bây giờ khó mà tìm mua được sách trên thị trường, cô lại tìm được, còn là một cuốn khá mới, cũng coi như một món đồ hiếm.
Chu Sa cười híp mắt, "Họ đang dọn kho, một số sách được đem ra ngoài bán, giá có một đồng hai đồng. Tôi vô tình nhìn thấy, vui chết mất. Nếu bị người khác mua thì phải làm sao đây!"
Chu Tú Mẫn nhìn bộ dạng hận không thể không thể đưa lên hôn lấy hôn để của cô, khẽ run lên một cái, người ta mua mất còn để cậu biết sao? Cô ấy câm nín! "Cậu muốn uống gì không?"
Chu Sa lắc đầu, Chu Tú Mẫn vừa uống no một bụng cà phê, quả thật không muốn đi ăn chè nữa, thời tiết đẹp thế này lại không cần đi học, thật nhàn nhã, cô ấy thương lượng với Chu Sa, "Cậu đói không? Hay là mua ăn chút gì đó? Bánh ga-tô? Chúng ta ngồi đây một lát rồi đi ăn chè sau được không?"
Chu Sa nói, được, tôi không đói, người phục vụ đến hỏi có cần gì không, Chu Sa do dự một lát, nói muốn một cốc nước cam lạnh, một cốc mười lăm tệ. Chu Sa nói đắt, Chu Tú Mẫn cười hi hi nói như vậy là rẻ rồi, nếu không người ta kiếm tiền thế nào đây. Cốc nước cam chua tới mức Chu Sa nhăn mày, uống được ngụm liền bỏ. Chu Tú Mẫn nhìn cô không uống, hỏi cô vì sao không uống, Chu Sa nói không thích, cô không thích đồ chua, Chu Tú Mẫn cảm thấy có chút kì lạ, cô ấy cảm thấy người tiêu rè hà tiện như cô, cho dù không thích, nhưng cũng sẽ vì mười lăm tệ mà uống hết, kết quả chỉ nhìn thấy cô uống một ngụm liền không uống nữa, cảm giác có chút khác lạ so với tưởng tượng của cô ấy.
Hai người cũng không nói chuyện, Chu Tú Mẫn chốc chốc nhát nhát lại lật một trang sách, uống ngụm cà phê, hưởng thụ cảm giác lười nhác, Chu Sa thì hoàn toàn chìm đắm vào "Tổng Quan Khảo Cổ" của cô. Có lúc Chu Tú Mẫn nhìn cô, bỗng có một loại cảm giác ghét bỏ, "chẳng trách tôi không bằng cậu", mức độ tập trung tinh thần hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Hai người họ tự chìm đắm trong thế giới riêng của mình mà không chú ý đến những người bà con họ Chu đi qua. Mấy bà cô nhà họ Chu đi mua sắm xong liền ngang qua đây, có một người vô tình nhìn thấy Chu Tú Mẫn liền nói: "Ôi chao, đó không phải là Tiểu Mẫn sao?" Đám người quay sang nhìn, "Đúng rồi, hôm nay không phải đi học sao? Hay trốn học?" Một người trong đó nói, đại học rồi đâu phải ngày nào cũng đi học. Bọn họ nhìn cô ấy đang đọc sách, ngồi bên cạnh còn có một cô bạn thanh tú, cảm giác khác hẳn với đám bạn có tiền chơi bời của Chu Tú Mẫn, có vẻ như là bạn học, lại nói, không chừng bọn họ đang học bài, chúng ta đừng làm phiền mấy đứa nhỏ, thế nên cũng không tới chào hỏi liền rời đi.
Lúc về nhà còn nói cho mẹ Chu Tú Mẫn biết, mẹ Chu Tú Mẫn rất vui vẻ, gọi điện thoại cho Chu Tú Mẫn nói chuyện, nói Tiểu Mẫn cũng làm quen được bạn mới rồi à, phải hài hòa đôi bên nhé, khiến Chu Tú Mẫn muốn nổ tung. Cô ấy ừm ừm ờ ờ qua loa cho xong chuyện, trong lòng nghĩ bạn bè cái gì chứ, chỉ là trùng hợp mà thôi. Cúp điện thoại liền về phòng giúp Chu Sa tìm đôi giày chạy bộ "vừa rẻ vừa tốt".
Hai người bọn họ ngồi ở quán cà phê hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Tú Mẫn định rời đi, kết quả phụ huynh của học sinh cho Chu Sa gọi điện tới, nói có chút chuyện muốn tìm cô, hỏi cô có tiện đến nhà bọn họ không, kết quả chè còn chưa ăn đã phải tạm biệt ở tiệm cà phê.
Hóa ra vị phụ huynh đó có một người bà con, đứa con của người bà con thành tích cũng không được tốt, người bà con muốn tìm gia sư để bổ sung kiến thức cho nó. Nghe nói vị phụ huynh này tìm được một gia sư vừa thật thà, dạy tốt, kiên nhẫn, cũng tìm đến cửa muốn vị phụ huynh này giới thiệu cho, hỏi Chu Sa có muốn làm gia sư không, giá cả tương tự nhưng chỉ cần đi dạy vào chủ nhật thôi, cho nên vị phụ huynh này mới gọi điện thoại cho Chu Sa.
Chu Sa hỏi tình hình, cảm thấy chỉ cần dạy sáng hoặc chiều chủ nhật, không xung đột thời gian của cô thì có thể nhận, cô cũng muốn kiếm thêm chút tiền, đặc biệt là khi nhìn thấy quyển "Từ Điển Khảo Cổ Thông Dụng" quý giá gần một nghìn tệ kia, cảm giác càng thêm mãnh liệt, thế là đồng ý.
Hai vị phụ huynh mời cô ăn cơm, cô lấy cớ còn có việc để từ chối, quay về kí túc xá liền gặp Phương Tranh rưng rưng đôi mắt nhìn cô, em gái Đông Bắc cao gần mét tám, đôi mắt rưng rưng cùng bộ dạng đáng thương, hiệu quả vô cùng dọa người.
Phương Tranh vừa thấy cô liền nhào đến: "Lớp trưởng, cứu tôi!"
Vẫn là vì "bài tập trừng phạt" của Chu Mỹ Đích, hôm nay Chu Sa bị Chu Tú Mẫn kéo đi mất, các bạn học còn chưa lấy được bài tập "Hoa văn vàng bạc" sót lại của cô, nam sinh thì không vào được kí túc xá nữ, nhưng nữ sinh thì được. Phòng Phương Tranh ba người, chỉ có duy nhất bạn học Đan Đan may mắn thoát được. Ở thư viện đọc sách cả một ngày, đau đầu chóng mặt, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, liền có thể nhìn ra biểu cảm muốn khóc trong mắt đối phương. Cuối cùng Phương Tranh mất kiên nhẫn quyết định, "Chết vinh không bằng sống nhục", chuyển sang chuyên mục đi tìm cứu viện.
Cô nàng từng tiếp xúc với Chu Sa, cảm thấy người này tuy không nhiều lời, còn hay ngượng ngùng, nhưng thật ra rất tốt tính, cô nàng đến cửa cầu cạnh, nhất định cô sẽ không thấy chết không cứu. Phương Tranh "khổ sở cáo trạng": "Hoàn toàn không biết làm bài thế nào! Đọc sách cả một ngày cũng hoàn toàn không biết làm, phức tạp quá, lớp trưởng cứu mạng!"
"Nhưng... phải tự mình làm..."
Phương Tranh làm ra bộ dạng "đáng thương": "Tôi không chép đâu, chỉ muốn cậu giúp tôi tìm một ít tài liệu, sau đó tôi tự viết, rồi cậu giúp tôi xem qua một chút. Giáo sư nói, nếu làm không tốt sẽ "tính lãi", cuối kì còn bị trừ điểm, cậu giúp tôi đi!"
Thế là mấy ngày còn lại, ngoài đi học và làm gia sư, thời gian rảnh của Chu Sa đều cùng Phương Tranh đến thư viện và phòng tự học, bởi vì có "học bá" ở đây, những người khác phải làm bài tập, cũng tự nhiên vây quanh hai người, có vấn đề gì có thể tùy tiện hỏi, hơn nữa còn nhận được câu trả lời vô cùng chính xác, khiến mọi người rất sung sướng.
Người ngoài đều nói: "Người khoa Khảo cổ rất chăm chỉ!"
Giang Viễn Lâu và Béo cười không ngậm được mồm.
Chu Tú Mẫn biết Phương Tranh, và cả một số người gần đây bám lấy Chu Sa muốn cô giúp tìm tài liệu. Cô ấy cũng chỉ hờ hững, loại người quá tốt này... tóm lại cô ấy sẽ không làm. Cô ấy gọi điện thoại cho Chu Sa, âm thanh rì rầm như tiếng muỗi kêu, cô ấy biết chắc chắn cô đang ở thư viện giúp người ta tìm tài liệu, Chu Sa bước ra khỏi thư viện trả lời cô ấy, "Sao thế, có chuyện gì sao?"
Chu Tú Mẫn không vui, "Tôi mua giày giúp cậu rồi, nhìn cũng không tệ, cậu đến lấy đi. Thích thì để đi, không thích thì đổi. 188 đồng, nhớ mang tiền, không thiếu một xu."
Chu Sa cười một cái, "Cảm ơn! Tôi nhớ rồi."
Chu Tú Mẫn trợn mắt, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, hài hước chút được không? "Vậy mau qua đi. Ngày mai tôi không mang cho cậu được... sách giáo trình nặng chết mất!"
"Ừm!"
...
*Học bá: chỉ những người có thành tích học tập ưu tú, luôn xếp hạng cao trong trường lớp.
*Lệ thư, hay chữ lệ, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đây là loại chữ giản lược từ triện thư, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại. Lệ thư xuất hiện từ thời Chiến quốc, sau đó lệ thư được sử dụng thay thế triện thư vì tính đơn giản hữu ích của nó.