Chu Sa Nhiễm

Chương 22



Chương 22:
Buổi chiều khoảng ba giờ, vị giáo sư này có lịch hẹn đến bệnh viện tái khám, nên bọn họ phải tranh thủ, ngoài thời gian đi đường, thời gian còn lại cho hai người cũng không nhiều. Chu Tú Mẫn và Chu Sa bối rối, vội vội vàng vàng chạy ra sân trường, vội vội vàng vàng lên chuyến xe buýt khi cánh cửa xe đang dần khép lại, sau đó tới trung tâm thành phố, đổi tuyến xe đi tiếp. Chu Tú Mẫn tương đối hiểu biết nhân tình thế thái, cảm thấy lần đầu thăm hỏi lại hai tay trống trơn mà đến rất không lễ phép, thế là kéo Chu Sa đi mua một túi hoa quả lớn. Chu Sa cảm thấy nếu đã đi cùng nhau, không lí nào lại để Chu Tú Mẫn trả tiền một mình, rút ra một nửa trả cô ấy, Chu Tú Mẫn cũng không tranh chấp với cô, vui vẻ nhận lấy. Hai người còn mua một ít bánh mì lên xe ăn lót dạ, đến nơi hẹn, còn một đoạn đường nữa. Nhà của vị giáo sư đó nằm ở một khu biệt thự xung quanh vô cùng yên tĩnh, đoạn đường đi đến có thể nghe tiếng chim muông véo von, hoa bay bướm lượn, vô cùng đẹp đẽ, đặc biệt có một căn biệt thự màu đỏ trồng đầy hoa tường vi đỏ. Những nhánh cây chìa ra ngoài, hoa nở rất nhiều, rụng đầy dưới đất tạo thành một mảng đỏ rực, đẹp như tranh phong cảnh, khiến người ta khó rời mắt, nếu không phải đang vội, thật sự muốn chậm bước chân ngắm cho kĩ. Chu Tú Mẫn nói: Đợi lát nữa về chúng ta cùng đi ngắm, tôi chụp ảnh cho cậu. Chu Sa nói, được.
Bọn họ tìm được nhà vị giáo sư kia, ấn chuông cửa, vợ giáo sư ra mở cửa, nhìn thấy hai cô nữ sinh xinh đẹp, còn mang theo quà cáp, vô cùng ngại ngùng nói, khách sáo quá. Bà gọi to, "Ông già, khách của ông đến rồi này" rồi bảo cả hai vào nhà. Vị giáo sư vui vẻ khà khà bước ra trò chuyện cùng bọn họ, ông ăn mặc đơn giản, thái độ hiền hòa: một chiếc "quần đùi" ngắn, một chiếc áo ba lỗ của người già, trễ đến nửa ngực hở cả lưng, chân đi dép lê, tay cầm quạt ba tiêu lắc qua lắc lại, hình tượng giống như mấy ông lão đầu đường cuối phố mà không phải nhà nghiên cứu phong tục dân gian nổi tiếng. Vợ ông mang cho bọn họ một ấm trà mới pha cùng một đĩa hoa quả, bảo bọn họ nói chuyện tránh chậm trễ thời gian. Vị giáo sư già học thức uyên thâm, rất thích nói chuyện, từ "rửa xương táng" của tộc Ha Thứ, tộc Miêu, đến "đốt hồn táng" của tộc Bồ Mã ở Chương Châu, "thụ táng" (treo trên cây) của người cổ Khiết Đan, "thủy táng" (dìm xuống nước) của tộc Độc Long Tây Nam, tục treo quan tài của người Ba, đến thiêng táng, làm mộ trên vách núi của tộc người Tạng, vân vân, ông mải miết kể. Thậm chí kể cho hai người về những cách chôn cất mà người hiện tại không có cách nào tưởng tượng ra, cảm giác chỉ có thể xảy ra ở các bộ lạc nguyên thủy nào đó ở vùng châu Phi, vẫn tồn tại ở Trung Quốc như "thực thi táng" (ăn xác chết), và cả "minh hôn" (đám cưới ma) đã bị người hiện đại "thần hóa" lên nhiều. Ông nói, nào có thần bí như thế, chỉ là những nhà giàu có ở quê, bỏ tiền ra mua vợ hoặc chồng cho con trai con gái đã chết của họ mà thôi, muốn biểu thị bọn họ cũng có chủ, không phải linh hồn cô đơn, tránh bị 'người' khác bắt nạt. Vị giáo sư già nói, hồi còn trẻ về quê thăm thú, trùng hợp được tham dự "minh hôn", khi đó thời tiết nóng nực, thi thể thối rữa rất nhanh, người chết là con gái của địa chủ, thi thể đã để ở đó hai ngày, tỏa ra mùi thối rõ ràng, nhưng không mua được tân lang. Giọng điệu của ông rất cảm khái, nhìn Chu Tú Mẫn và Chu Sa ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, "Hai trò không có cơ hội trải qua khoảng thời gian đó, khi đó thật khổ, không có đồ ăn, đất cũng phải cạp ra mà ăn." Vợ ông bước ra đổi ấm trà khác, trách móc ông, "Cái ông già này, những ngày khốn khó đã qua cứ nhớ mãi không thôi, hôm qua không phải còn nói với tôi phải nhìn về phía trước, hôm nay lại nhắc đến là sao hả. Thật là!" Rồi ngại ngùng nới với Chu Tú Mẫn và Chu Sa, "Ông già thích lải nhải, hai em đừng để ý." Chu Sa và Chu Tú Mẫn vội vàng nói, không đâu, không đâu, cô đừng khách sáo. Vợ giáo sư ra lệnh cho ông, "Kể chuyện cho tốt, không cho phép lấp lửng" rồi về phòng, hiển nhiên là bà ở trong phòng luôn dỏng tai lắng nghe.
Giáo sư phe phẩy quạt ba tiêu, uống chén trà, rồi bảo Chu Sa, Chu Tú Mẫn uống trà ăn hoa quả, tiếp tục nói, "Vị địa chủ đó cũng là người có năng lực, lại rất thương yêu con gái, muốn cho nàng một thân phận mới chôn cất, sau đó không biết dùng thủ đoạn gì mua về được một cậu thiếu niên, tuổi tác tương đương tân nương đã chết kia, bát tự hợp nhau, ngay tối đó liền bái đường thành thân, vị tân nương được trang điểm xanh đỏ, mặc một chiếc áo rộng, treo lên giá trúc, mặt trắng bệch, lại gần là có thể ngửi thấy được mùi người chết. Vị tân lang đó bị dọa sợ, chân tay run rẩy, không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu mọi người, nhưng không ai dám lên tiếng. Ta cũng sợ có chuyện, tuy không yên tâm, nhưng vẫn tránh đi ánh mắt của cậu thiếu niên đó..." Giọng điệu ông cảm khái vô cùng, "Còn may lúc đó ta tránh đi nhưng cuối cùng cũng không phát sinh vấn đề nghiêm trọng nào, nếu không cắn dứt lương tâm cả đời, hôm nay cũng không có cách nào bình thản ngồi đây kể cho các trò nghe."
Chu Tú Mẫn nghe tới căng thẳng, giáo sư đột nhiên chuyển thành độc thoại nội tâm, như cố kìm nén, người nghe vô thức căng thẳng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Giáo sư lại uống một ngụm trà, "Ta vốn muốn ở lại mấy ngày, sau đó càng nghĩ càng bất an, liền quyết định rời đi trong đêm. Đồ đạc của ta không có gì nhiều, nhét cả vào ba-lô rồi rời đi. Vừa đến nửa đường nhìn thấy bóng người thần thần bí bí, ta bèn hỏi là ai, hỏi ra mới biết người đó cũng muốn rời đi như ta, nhưng trước khi đi muốn cứu tân lang ra, nếu không cậu thiếu niên đó chết chắc. Người đó nói rất có sức thuyết phục, ta vốn không an tâm, nhưng người ấy vừa nói, ta lại quên cả sợ hãi, hai người phân công hợp tác, đánh ngất người gác cửa, cứu tân lang ra ngoài. Chạy được một đoạn không xa thì bị người ta phát hiện, mấy mươi người cầm đuốc đuổi bắt chúng ta khắp núi, thiếu chút nữa là mất mạng, cuối cùng may mắn chạy thoát." Giáo sư khi nói câu này, dường như quay về cảnh tượng ngày ấy, giọng điệu có chút căng thẳng, nói xong vẫn chưa thở phào, "Người đó họ Lâm, sau này ta mới biết người đó là cậu ba nhà họ Lâm có tiếng ở Thượng Hải, cậu thiếu niên đó nói có một người bà con thân thích ở Thượng Hải, liền cùng cậu ba Lâm đến Thượng Hải. Nghe nói sau này mở một công xưởng ví da, cuộc sống cũng rất tốt."
Chu Tú Mẫn lẩm bẩm một câu, "Sẽ không mơ thấy ác mộng chứ?"
Giáo sư già hiền lành cười cười, "Người sống ai chẳng có nỗi khổ, còn sống là tốt rồi." Giáo sư uống một chén trà làm ướt họng rồi lại nói, "Minh hôn có nguồn gốc từ rất sớm, nhưng khi đó chưa được gọi là 'minh hôn'. Trước đây ở vùng hẻo lánh Tây Nam người ta gọi là 'Quỷ mượn tân lang, tân nương', nói, người chết rồi, ở dưới đó cô đơn, người ở trên không yên lòng, tìm một người vợ người chồng gả cho họ, để bọn họ thành đôi thành cặp, khi đó còn lạc hậu, đều trực tiếp chôn sống, sau này mới biến chuyển tốt một chút, cho bái đường, không cần chôn theo. Ở Lũng Bắc thì gọi lả 'quỷ kết hôn', 'vợ chồng quỷ', ở Khánh Man thì gọi 'kết quỷ thân', cách gọi các nhau nhưng cách thức tương đồng. Nghe nói 'Đàm Thi' thời Hậu Tấn là khởi nguồn của loại nghi thức này, nhưng không tìm được tư liệu chứng minh. Đúng rồi, mấy đứa biết cái gì được gọi là "Đàm Thi" không? Nói trắng ra là "người có năng lực kháng độc mạnh", có điểm giống như 'người thuốc' trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà mấy đứa hay đọc đó, nghe nói trăm loại độc không thể xâm nhập, vô cùng lợi hại, Hoàng đế nuôi dưỡng bên mình để cứu mạng. Tại sao à? Bởi vì thời Hậu Tấn, trình độ dùng độc rất lợi hại, Hoàng đế sợ chết, liền nuôi dưỡng ra một đám người để phòng ngộ nhỡ."
"Giáo sư quả là bác học!" Chu Sa chân thành nói, "Cái gì cũng biết."
"Nào có!" Vị giáo sư già lắc chiếc quạt ba tiêu khiêm tốn cười cười, "Nói đến bác học, cậu ba Lâm ở Thượng Hải mới đích thị là bác học, ông ấy chuyên nghiên cứu "phong tục kì lạ", tài nghệ đàn ca, thi họa, đồ cổ không gì không thông, thậm chí văn hóa lịch sử, địa lí phong thủy cũng rất giỏi, thật là một kì nhân. Sau này ta gặp lại ông ấy một lần, ông ấy nói với ta đang thiết kế vài tấm địa hình mộ cổ, nhưng những thứ quý giá đó nghe nói đến nay vẫn chưa được phát hiện. Chỉ là sau này phát sinh biến cố, chúng ta cũng mất liên lạc, đợi tình hình bình thường trở lại, người vật đã sớm không còn. Những bảo bối đó, sợ là cũng không tồn tại nữa." Tiếng thở dài của ông mang theo sự buồn bã tiếc nuối không thôi, lại nói, "Già rồi, thích hồi tưởng. Hai đứa đừng chê cười."
Chu Tú Mẫn và Chu Sa vội vàng nói, không có không có, giáo sư, thầy khách sáo quá. Làm phiền thầy cô, bọn em cũng rất ngại ngùng. Chu Tú Mẫn thấy Chu Sa không lên tiếng, liền chủ động xuất trận an ủi giáo sư: "Có thể là không có chuyện gì, chỉ là không liên lạc được thôi, giáo sư đừng quá lo lắng ạ." Vị giáo sư già hiểu ý, khẽ lắc đầu cười cười, nhỏ giọng thở than, "Cuộc vận động năm đó, chuyên diệt trừ địa chủ phú nông phú thương, nhà họ Lâm thành phần nào cũng có, nào có thể thoát được. Hai đứa chưa biết đấy thôi, người có tiền bây giờ mà muốn sánh với nhà họ Lâm năm ấy, là cái đinh gỉ. Năm đó ta ở Thượng Hải thấy được nhà họ Lâm, trước sân đông như hội, khí thế phi phàm, chỉ cần nhắc tới, người từ đầu đường đến cuối phố không ai không biết. Cậu ba Lâm càng phong độ ngời ngời, tràn ngập tài hoa, mặc bộ âu phục trắng, thắt cà vạt loại cao cấp, đi đôi giày da hiệu Italy, tới lui cửa hàng đồ ăn Nga, nói được tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Đức, tiếng Anh, đánh được đàn của người nước ngoài, kéo được đàn nhị của Trung Quốc, thông tường hội họa, bút lông cũng viết đâu ra đấy, không ai không ngưỡng mộ. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai tin được con cái nhà giàu có như thế sẽ xuất hiện ở một nơi hẻo lánh, hơn nữa còn vì cứu cậu thiếu niên không quen biết mà suýt nữa rước họa vào thân?" Vị giáo sư già lại thở dài thườn thượt, "Đáng tiếc quá mà!"
Chu Tú Mẫn liền không biết nói gì mới tốt, hiển nhiên trong lòng giáo sư sớm đã suy xét, cũng không dễ dàng tiếp nhận loại an ủi lừa mình dối người này. Chu Sa lại cúi đầu im lặng, cô bối rối không biết nên làm gì đành cười cười, không nói chuyện nữa. Giáo sư thở dài rất lâu, lại ý thức được bản thân có chút không đúng, ngại ngùng cười cười, nói một tiếng, ngại quá, rồi quay lại nghi thức chôn cất của các dân tộc thiểu số. Sắp đến 3 giờ, Chu Tú Mẫn nhìn thời gian không còn nhiều, ngầm ra hiệu với Chu Sa, hai người nói cảm ơn rồi đứng dậy ra về.
Vợ giáo sư tiễn hai người ra cửa, dặn đi dặn lại bọn họ thường xuyên đến, nói hai người ở đây tĩnh mịch, bình thường hàng xóm cũng không qua lại, ông lão quen náo nhiệt rồi, vừa nghỉ hưu, lại không tìm được ai nói chuyện, rất cô đơn. Chu Sa và Chu Tú Mẫn vội vàng đồng ý. Ra khỏi nhà giáo sư, Chu Tú Mẫn thoải mái duỗi eo, nói đói bụng rồi muốn đi ăn, Chu Sa nói được, hai người men theo con đường lúc đến rời khỏi đó, bàn luận về giáo sư và vợ. Chu Tú Mẫn cảm thấy hai người chồng đàn vợ hát rất thú vị, Chu Sa nghe xong bèn cười cười, Chu Tú Mẫn ủ rũ hỏi, tôi nói gì sai sao, cậu cười gì chứ? Chu Sa nói, nói ra sợ cậu tức giận, Chu Tú Mẫn liền thấy kì quái, tôi có gì phải tức giận? Cũng không phải cậu nói tôi mà. Nói đi! Chu Sa lắc đầu, Chu Tú Mẫn lườm cô, nói tới một nửa lại không nói nữa là có ý gì hả? Quát lên bắt cô nói, Chu Sa đành nói, "Cậu nhớ lần chúng ta tham quan phòng triễn lãm cổ vật Tân Cương ở bảo tàng, lúc đó mình nói với cậu về người đàn ông viết thư tình cho vợ, cậu nhớ cậu nói gì không?"
Chu Tú Mẫn có chút hoang mang, nhưng vẫn cứng miệng đáp lại, "Có quan hệ gì chứ?"
"Vị giáo sư đi nghiên cứu phải thường xuyên ra ngoài, một năm ở nhà nổi mấy ngày, không biết vợ ông ở nhà oán trách bao nhiêu lần nữa."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn cắn răng nhìn cô, cuối cùng tức giận hét: "Cậu... cái người này, sao có thể nhỏ nhen đến thế hả? Lúc đó chỉ muốn xả sầu, bây giờ nhân cơ hội lại đến thọc gậy bánh xe, đáng ghét thế."
Chu Sa che miệng cười, Chu Tú Mẫn tức giận nhìn chằm chằm cô, cuối cùng tính khí tiểu thư cũng phát ra hết: "Tôi không quan tâm. Tóm lại người đàn ông ấy rất giả dối, giáo sư và vợ mới thú vị." Lại hỏi Chu Sa, "Cậu không cảm thấy giáo sư uy phong tám hướng nhưng một câu nói của vợ liền khiến ông ấy ngoan ngoãn, không phải rất thú vị sao?"
Chu Sa cười cười, tổng kết: "Con người mà, cuộc vui nào không có biệt li, về được là tốt rồi. Cho nên người đó khẳng định là rất yêu vợ."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn lại bị nghẹn họng, cô ấy chăm chú nhìn Chu Sa, kì quái nói, "Được rồi, giày quân đội, tôi phát hiện cậu rất giỏi 'lấy giáo của người đâm vào kiên người'."
"Đừng có gọi người ta là giày quân đội mà. Không phải cậu đáp ứng mình không gọi nữa sao?"
Đáp ứng lúc nào thế? "Không! Tôi thích, giày quân đội dễ nghe."
"Vậy tôi gọi cậu là 'giày ba lê' nhé!"
"..." Chu Tú Mẫn ngẩn người một giây, sau đó ôm bụng cười ha ha, giày quân đội nhỏ quá đáng yêu rồi. Ha ha, buồn cười chết mất. Chu Sa ủ rũ nhìn cô ấy, không hiểu cô đã nói gì buồn cười mà khiến cô ấy cười thành bộ dạng kia, thấy cô ấy cười đến nỗi không đứng thẳng được lưng, tức giận hất tay đi trước. Chu Tú Mẫn vội vàng đuổi theo cô, cười hi hi nói, "Được rồi, không cười nữa. Ai bảo cậu buồn cười như thế."
Chu Sa bĩu môi nhìn cô ấy, "Buồn cười chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng buồn cười. Bộ dạng vừa ngu ngốc vừa trẻ con, có thể không buồn cười sao?" Ôi chao, bụng... Chu Tú Mẫn lại muốn cười.
"Cậu... không thèm để ý đến cậu nữa."
"Này... đã nói không cười nữa rồi mà. Này, Chu Sa..." Chu Tú Mẫn nhanh chân đuổi kịp, sóng vai với cô, "Được rồi, đùa với cậu chút thôi. Đừng nhỏ nhen thế chứ. Tôi mời cậu ăn cơm." Cô ấy ngon ngọt dỗ dành, Chu Sa ủ rũ nhìn cô ấy, không lên tiếng. Vô thức đi qua bức căn nhà tường vi ban nãy, Chu Tú Mẫn lấy lòng nói với cô, "Không phải cậu thích sao, tôi chụp ảnh cho cậu."
Chu Sa ngẩng đầu nhìn bức tường hoa tường vi, hoa nở rực rở, xinh đẹp vô cùng, trong lòng cô rất thích liền nói được, rút điện thoại ấn vào "máy ảnh" đưa cho Chu Tú Mẫn, còn bản thân đứng dưới bức tường. Một nhành hoa vừa hay chạm tới gò má cô, cô đưa tay nắm nhẹ lấy bông hoa, gọi, "Chu Tú Mẫn, nhanh chụp đi", rồi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt chờ được chụp ảnh. Chu Tú Mẫn rất muốn trợn mắt, cái tư thế nắm hoa nở nụ cười này, cậu là người của những năm 40 50 xuyên đến à? Cô ấy vốn muốn cười nhạo cô mấy câu nhưng khi nhìn cô, đột nhiên lại không nói thành lời, cách tạo dáng không thể quê hơn, bảo người ta khinh bỉ cũng không có sức. Nhưng một cô gái với làn da trắng như tuyết, mặt mày thanh tú, thân hình mảnh khảnh, xinh đẹp khẽ cười, khiến người ta kinh ngạc, "người đẹp hơn hoa" khiến cô ấy mất hồn, quên mất phải chê bai, đợi tỉnh táo đã "tách" chụp lại cảnh tượng xinh đẹp này xong rồi. Chu Tú Mẫn nhìn hiệu quả, vô cùng tươi mới xinh đẹp, đột nhiên cô ấy có chút rõ ràng vì sao mấy cậu trai kia lại thích cô, bởi vì... thật sự rất xinh đẹp.
Chu Sa muốn chụp ảnh cho cô ấy, Chu Tú Mẫn lắc đầu từ chối, cô ấy không có chút hứng thú nào với những khung cảnh thế này nữa rồi. Chu Sa nói nếu có người đi qua đây thì tốt, có thể nhờ họ chụp giúp chúng ta một kiểu, Chu Tú Mẫn cái này có gì khó. Cô ấy móc điện thoại ra, ghì lấy vai Chu Sa, đưa tay về phía trước, "tách" một tiếng là xong, trong ảnh cô ấy khẽ cười, còn Chu Sa vẫn còn đang ngốc nghếch chưa phản ứng lại.
Chu Sa chụp thêm vài bức ảnh hoa tường vi rồi mới rời đi. Hai người đợi xe quay về trung tâm thành phố. Trong lúc đợi xe Chu Sa lật xem mấy bức ảnh Chu Tú Mẫn chụp, nói, cậu chụp đẹp ghê. Chu Tú Mẫn đắc ý, đương nhiên, người ta dù sao cũng đạt được giải ưu tú trong cuộc thi nhiếp ảnh thời cấp hai đấy, nhưng chủ yếu là vì cậu xinh đẹp, chụp ảnh dễ nhìn. Chu Sa ngại ngùng cười, nói cảm ơn. Chu Tú Mẫn kì quái, cái này có gì phải cảm ơn. Nhưng cô nhìn bộ dạng thẹn thùng của Chu Sa, tự nhiên cũng có chút thẹn. Sau đó vì chút thẹn này mà càng thêm thẹn, bèn cố tình không kiên nhẫn gào lên: "Chụp ảnh thôi cũng cảm ơn, cậu phiền không hả?"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, đừng lải nhải nữa, hay là cậu muốn tôi khen cậu thêm vài câu? Chu Sa cậu thật xinh đẹp, Chu Sa cậu xinh quá, tôi yêu cậu, yêu cậu một vạn năm."
Chu Sa đỏ mặt, "Đừng thế mà. Mình không có ý đó."
Chu Tú Mẫn che miệng "phì" cười, ha ha.