Chương 46:
Sinh viên lớp Khảo cổ sầu muộn nhìn lớp trưởng của bọn họ, một chuyến về quê – lớp trưởng của bọn họ khó khăn lắm mới tiến hóa thành hình tượng "cô gái thành phố tươi mới" – lại biến thành một cô gái nông thôn, gái quê thì thôi đi, đã "gái quê" rồi nhưng vẫn xinh đẹp hơn người, cái này là sao chứ? Sinh viên lớp Khảo cổ rất bứt rứt.
Bọn họ xuất phát sau nhóm Hoàng lăng nửa ngày, nhóm Hoàng lăng đi chiều hôm trước, bọn họ đi vào sáng sớm hôm sau, thật sự là sáng sớm, trời còn chưa sáng, mới có bốn giờ. Nhóm Hoàng lăng có bọn họ giúp xách hành lí dụng cụ miễn phí, bọn họ lại có một bóng lưng cô độc. Một chút chuyện này thôi cũng đủ khiến người ta chua xót khóc oang oang, điểm đáng chúc mừng duy nhất có lẽ là – không phải ở trên mạng mà là ngoài đời thực – cảm nhận gần hơn phong cách gái quê "hào sảng" của lớp trưởng...
Bạn học Tiểu Chu mặc một chiếc quần thể thao cũ màu xám, nhìn kĩ bên trên đã bị xù chỉ, đám sinh viên đau lòng, chỉ có lúc này bọn họ mới cảm nhận được sự thực lớp trưởng của bọn họ là "người nghèo khó". Cũng chỉ có lúc này trong lòng bọn họ mới có thể cân bằng một chút: Ông trời công bằng, cho cậu ấy một diện mạo và bộ óc xuất sắc, nhưng kèm theo đó là gia cảnh nghèo khó. Nhưng nếu để mọi người lựa chọn giữa vẻ ngoài và tiền bạc, thì thật quả là một vấn đề nan giải. Các bạn trong lớp đều cảm thấy lớp trưởng xinh đẹp, đầu óc thông minh, nhưng nghèo thế này, bọn họ thật có chút không vui, cho nên bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Thôi bỏ đi, làm chính mình là tốt nhất. Không phải mỗi người đều là Chu Sa, cũng không phải mỗi người đều có thể trở thành Chu Sa. Vừa nhìn đã biết chiếc áo phông con mèo màu trắng là đồ rẻ tiền, đôi giày quân đội nổi tiếng được đổi thành đôi giày thể thao có kí hiệu "N" không biết hàng thật hay giả. Nhưng cơ bản với tâm lí "lớp trưởng của chúng tôi là người nghèo" – tuy không có ý gì khác – nhưng mọi người đều cảm thấy đó là hàng giả. Chiếc mũ cỏ "xinh đẹp" đeo trên cổ khẽ đung đưa phía sau lưng – đã từng kết hợp cùng đôi giày quân đội – rất nổi tiếng. Bên chân là bao tải, thứ nổi tiếng hơn cả giày quân đội và mũ cỏ, bên trong đã từng chứa vũ khí giết chóc uy phong lừng lẫy, "dao giết lợn" lừng danh. Bởi vì miệng bao tải được bịt chặt, các bạn học không cách nào biết bên trong liệu có chứa dao không. Cũng bởi tình huống đặc thù, bọn họ đã thông báo với bên nhà ga, có thể mang theo "dụng cụ đặc thù" lên xe, cho nên, có mang theo dao hay không – đồng chí lớp trưởng trong cuộc phỏng vấn nọ đã nói mang dao nồi để tiện nấu cơm khi ở bên ngoài – thật sự là điều đáng để nghiên cứu.
Có bạn học thẳng thắn hỏi: "Lớp trưởng, cậu có mang 'dao giết lợn' không?
Bạn học Chu Sa ngây người, thật thà đáp: Không có, giáo viên nói ở đó có chuẩn bị đồ.
Các bạn học: ...
Các bạn học im lặng không nói nữa, bắt nạt người thật thà cũng không có cảm giác thành tựu.
Có bạn học hèn hạ nhấc nhấc bao tải, nặng lắm... nhưng lớp trưởng rõ ràng "vù" một cái liền nhấc được, một tay còn giúp các bạn khác nâng hành lí. Các đồng chí nam trong lớp Khảo cổ sâu sắc cảm nhận được lời các đàn anh: Em gái (khoa Khảo cổ) (ngoại hình) càng xinh đẹp, nội tâm càng là linh hồn của nữ hán tử. Nhưng linh hồn lớp trưởng của bọn họ, rõ ràng còn mạnh mẽ hơn cả mạnh mẽ, thật khiến cho người ta tự ti.
Các bạn hỏi: Lớp trưởng, nặng quá, bên trong có bảo bối gì thế?
"Sách!"
"..."
Các bạn học lại rơi vào im lặng. Bọn họ ngoài quần áo, bên trong đều nhồi nhét đồ ăn vặt. Sách, không có! Nhưng có mang theo iPad, thuận tiện chơi game xem phim.
Đây chính là khác biệt! Đây chính là khoảng cách!
Sinh viên lớp Khảo cổ bi thương nghĩ, ánh mắt nhìn lớp trưởng "gái quê" của bọn họ, lại im lặng thêm mấy phút, lớp trưởng của bọn họ đứng đó, trong tay cầm một cuốn sách. Tuy hương vị thôn quê có hơi nồng một chút, nhưng không giấu được sự tươi mới và xinh đẹp "xào xạc" phát tán ra ngoài, những người qua đường cũng "xào xạc" quay đầu ngắm nhìn, đặc biệt là những vị khách nam, ánh mắt đều thẳng tắp. Có người còn dung tục, lấy điện thoại chụp trộm, đám nam sinh lớp Khảo cổ xuất phát từ chính nghĩa và đạo đức bảo vệ mầm non, bình tĩnh quây lớp trưởng của họ lại, phản đối chụp trộm. Hà Tuấn nói: Lớp trưởng, lần sau trước khi ra cửa, cậu có thể xoa đen mặt đi không? Dùng muội đen ở đít nồi của cậu ấy... Chu Sa hoang mang ngẩng đầu khỏi quyển sách, "Hả?" Hà Tuấn cùng những người khác định mở mồm liền lặng khép lại. Bảo vệ lớp trưởng, ai cũng có trách nhiệm, nhưng cái kẻ mọt sách này, mẹ khỉ, sao lại muốn đánh cậu ấy thế.
Tàu hỏa hú còi tiến vào ga, giáo viên dẫn đoàn huýt còi tập hợp, tập hợp xong xếp hàng lên xe, chỉ thấy bạn học Tiểu Chu tay phải xách bao tải, tay trái xách đống hành lí khủng bố của bạn học khác, hào sảng bước về phía trước. Hà Tuấn và đám nam sinh lặng lẽ ngoảnh đầu nói với các bạn nữ: Tuyệt đối đừng học lớp trưởng thế này, không ai dám theo đuổi.
Tàu hỏa dừng lại trong ga, nhưng chỉ dừng trong mười phút, đám sinh viên lên xe, tìm được chỗ ngồi đặt hành lí xuống, tàu hỏa "tu tu" liền xuất bến theo hành trình đã định. Người bình thường đương nhiên sẽ tìm việc để làm, đám sinh viên có kinh nghiệm sớm đã chuẩn bị tú lơ khơ, đoạn đường còn dài, chơi bài là cách tốt nhất để giết thời gian, ngắm cảnh đau đầu, đọc sách hoa mắt. Nào nào nào, hành lí chồng lên nhau, mở hội mở hội.
Chu Sa vốn đang đọc sách bị Hà Tuấn kéo đi. Hà Tuấn nói đọc sách cái gì, lớp trưởng đừng đọc nữa, bọn tôi nhìn mà tâm lí mất cân bằng, không bằng tập thể đoàn kết, nào nào, đánh đi đánh đi. Đám bạn học cố gắng dán hoa lên mặt lớp trưởng, ngay cả cô Trịnh nghiêm khắc thường ngày cũng tươi cười, cười nhìn một đám trẻ mới lớn vui vẻ đùa nghịch.
Bàn của bọn họ gồm Hà Tuấn, Chu Sa, Chu Nhạc. Hai vị hướng dẫn tách ra, Giang Viễn Lâu cùng Chu Mỹ Đích đến Hoàng lăng, nên Chu Sa và Béo là lực lượng nòng cốt cho năm nhất. Béo còn mang theo nhiệm vụ "lệnh bên trên": Bạn học cùng lớp và đàn anh muốn Béo giới thiệu em gái, Béo nói: "Cả khoa mới có vài ba em gái, chúng mày còn nỡ ra tay sao? Thỏ không ăn cỏ trong chuồng. Cầm thú!"
"..." Đám cầm thú kêu oan, "Thỏ không ăn cỏ trong chuồng là vì bên ngoài chuồng có cỏ, vấn đề là bọn tao không có."
"..."
Cũng chẳng phải hiếm thấy, bên này Giang Viễn Lâu cũng như thế. Giang Viễn Lâu nói Chu Tú Mẫn bị đám nam sinh điên cuồng theo đuổi, một đám cầm thú như hổ vồ mồi, ngày ngày bắt hắn giới thiệu.
Hai ông bạn già thở dài: Nam nhân cô đơn không nên dây.
Còn có Diệp Oanh Oanh, đủ một bàn. Hà Tuấn và Chu Sa một phe, Béo Và Diệp Oanh oanh một phe. Mười lượt chia bài, có thắng có thua, hai bên đều dính đầy giấy trên mặt, đám sinh viên vây xem lũ lượt chụp ảnh kỉ niệm, "chiến lợi phẩm" lần đầu xuất hành đáng để kỉ niệm.
Lại đánh thêm mấy ván, điện thoại Chu Sa vang lên, Chu Sa vội vàng bắt lấy điện thoại, bảo người bên cạnh chơi hộ, bản thân đến phòng bên nghe điện thoại. Hà Tuấn kì quái: "Ai gọi điện thoại cho lớp trưởng thế?" Bạn học chơi thay Chu Sa ung dung nói: "Chu Tú Mẫn, tôi nhìn thấy rồi." Mười phút đồng hồ qua đi, Chu Sa vẫn còn ở bên kia nghe điện thoại, Hà Tuấn liền nói thầm, "Ồn thế này, xịch xịch xịch, có thể nghe thấy sao? Nói lâu như thế, cũng quá tình cảm rồi." Hắn hỏi Béo, "Hướng dẫn, khoa chúng ta có lịch sử nữ sinh có gian tình không ạ?" Béo thâm trầm rút ra hai chiếc vali tạo thành chiếc "bàn", "gian tình không phân thời gian địa điểm."
Hoàng lăng nằm cách khá xa, đi xe lửa mất hơn một ngày một đêm, bây giờ còn chưa đi được một nửa quãng đường, trên xe lại nhàm chán, Chu Tú Mẫn bèn nhắn tin cho Chu Sa giết thời gian, nhưng Chu Sa bị kéo đi đánh bài, hai người không nói nữa. Chu Tú Mẫn cũng biết, nhưng kiên trì không nổi một phút, lại nhịn không được gọi điện đến làm phiền cô, vừa hay cũng giải cứu Chu Sa, Chu Sa không hứng thú với đánh bài, cô muốn đọc sách. Chu Tú Mẫn mắng cô, không muốn đánh thì không biết từ chối sao, ngu ngốc. Nhưng cô ấy cũng muốn khen ngợi Hà Tuấn, trên xe lắc lư như thế, đọc sách gì chứ, cũng không sợ hoa mắt sao, bảo cô đừng đọc nữa, hơn nữa ép cô đồng ý mới cúp điện thoại. Cúp điện thoại chưa bao lâu, Chu Tú Mẫn gửi tới một bức hình, là bức ảnh chụp mặt cô ấy đang nằm, làm mặt xấu với cô, Chu Sa cười cười, thu điện thoại về.
Không bao lâu, Chu Tú Mẫn lại nhắn tin đến hỏi: Tại sao cậu không gửi một tấm cho mình?
Chu Sa đáp: Mình chụp không đẹp. Cậu xinh đẹp. Cậu chụp một tấm mặt cười qua đây, mình cài làm hình nền.
Chu Tú Mẫn trong lòng ngọt ngào: Ôi chao... cậu không sợ người ta biết... sẽ cười cậu sao?
Chu Sa nói: Không đâu!
Chu Tú Mẫn nhanh chóng chỉnh tư thế, chụp đủ các dáng, nhưng thế nào cũng không thấy vừa ý, chiếc giường nhỏ này khiến khung cảnh trở nên xấu xí. Thế là cô ấy bò xuống giường, đến khu ngăn cách giữa hai toa tàu chụp một bức mặt nghiêng, vừa hay có đàn anh nhìn thấy, cho rằng cô tự luyến, kì quái nhìn cô. Chu Tú Mẫn khẽ đỏ mặt, hung hăng lườm đối phương một cái, sau đó quay về giường, cảm thấy cũng ổn, gửi cho Chu Sa, nói: Trên tàu chụp không đẹp, lần sau chụp tấm đẹp hơn để cậu đổi lại.
Chu Sa nói: Ừ!
Chu Tú Mẫn nói có chút buồn ngủ muốn ngủ một lát. Trước khi buông điện thoại ra, còn xem lại tin nhắn một lượt, trong lòng ngọt ngào không thôi. Giày quân đội này tuy có ngốc ngốc, nhưng nói chuyện sao lại ngọt ngào thế này? Không chịu được mà!
Khi Chu Sa đến nơi, Chu Tú Mẫn vẫn còn đang trên đường, đến nơi muộn hơn bọn họ mấy tiếng. Cục Văn vật của địa phương cử mấy người đến đón bọn họ, kéo lên băng rôn: Chào mừng giáo sư và các bạn sinh viên của trường đến nơi, đám sinh viên được kéo đến vị trí của "lãnh đạo" có chút ngại ngùng. Đồng chí của cục Văn vật họ Trương đi cùng chiếc xe buýt lớn tới đón người, cả người cả hành lí chen chúc một xe "bíp bíp bíp" không ngừng nghỉ hướng về một thôn làng hẻo lánh nào đó. Một đường lắc lư một đường lận đận, trải qua hai tiếng rưỡi đi đường, cuối cùng cũng đến nơi. Các đồng chí cả đường bị gió thổi đến đau đầu chóng mặt, mặt mũi thê thảm, vừa nhìn thấy "hình bóng" nơi đóng quân của nhóm khảo cổ, đột nhiên có cảm giác mát mẻ dịu dàng: Cuối cùng cũng đến rồi!
Ánh mắt hướng về bốn phía nhưng chỉ thấy một mảnh tối đen, ở một nơi xa xôi, heo hắt ánh đèn từ thôn làng hắt tới, may mà chứng kiến qua rồi. Trước đây ở trạm xăng hoang phế, vừa tới tối, đến cả hồn ma cũng không thèm lượn lờ, bây giờ ở nơi có người có khói, đám sinh viên cảm giác bình tĩnh hơn nhiều. Ngẩng đầu, ánh sao sáng chói, giống như những viên đá quý yên lặng chìm vào màn đêm, đẹp đến nghẹt thở. Có sinh viên còn muốn nhảy múa một màn trước cảnh thơ ý họa này, bị cô Trịnh quát mắng một trận: Mau thu dọn đồ đạc rồi căng lều đi, mới đem linh hồn của người kia quay lại. Lại là một chuyến bận rộn. Bởi vì đường dài mệt mỏi, cộng thêm việc trên tàu hỏa bẩn thỉu, nam sinh nữ sinh đều kiên quyết đòi đi tắm rửa, cả người ngứa ngáy, sau đó quây thành một phòng nhỏ, để nữ sinh tắm trước, nam sinh chỉ mặc quần lót, nhảy vào thùng nước lạnh – được rồi – ở một bên tắm rửa.
May mà là ngày nóng, nước lạnh cũng không thành vấn đề, ồn ào đến nửa đêm mới đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, giãn xương cốt, đi, làm việc thôi. Trời tờ mờ sáng, Hà Tuấn cùng đồng chí cục Văn vật lên thị trấn tìm người. Buổi chiều Hà Tuấn quay về, dẫn theo mười người cao to, đều là những phần tử tri thức hay nhân viên văn phòng ở thành phố về quê nghỉ ngơi hoặc đi nghỉ dưỡng, mang theo niềm yêu thích và đam mê vô tận với khảo cổ vì say mê mấy cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khảo cổ, lại được cái miệng trơn như bôi mỡ của Hà Tuấn thêm vào, liền xắn tay áo làm tình nguyện. Đúng. Miễn phí. Không thu tiền! Tuy không biết có thể làm trong bao lâu, có thể chịu được khổ cực hay không, hay nửa ngày liền chạy mất, giáo sư và đồng chí sở Văn vật vẫn hoan nghênh và cảm ơn nhiệt liệt. Buổi tối lúc ăn cơm cô Trịnh nhiệt liệt biểu dương Hà Tuấn, bạn học Hà Tuấn vô cùng tự hào. Ngày hôm sau lại lấy danh nghĩa "cống hiến vì Quốc gia" liền tìm được mấy ông chú khỏe mạnh cùng mười bạn học sinh lớp Mười đến phụ giúp thứ bảy chủ nhật, còn có hơn mười cô chú công việc không ổn định – chiêu binh mua ngựa khí thế hùng hổ. Đồng chí cục Văn vật cảm thấy đồng chí nhỏ này có năng lực, bọn họ đến thị trấn hò hét nửa ngày, cũng chẳng mấy ai để ý, đồng chí nhỏ này vừa mở miệng mấy tiếng, liền đào được người cách đó ba thôn, thật là không thể so sánh. Cô Trịnh cũng cảm thấy bạn học Chu Sa ánh mắt có độc, may mà nghe ý kiến của em ấy, dẫn Hà Tuấn theo, nếu không đám người bọn họ, ngôi mộ này, không biết đào bao lâu mới xong.
Ngôi mộ này không giống với Hoàng lăng, Hoàng lăng đã thông qua khảo sát dài ngày xác định vị trí mới quyết định khai quật, ngôi mộ này được phát hiện hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, nói ra cũng rất kì quái: Là vì một người nông dân không thấy vịt đâu – người ta ở quê chẳng giàu có gì, tài sản cũng chỉ có mấy con gà con vịt, bây giờ người ta nuôi lợn gà nhiều, còn có ít tiền tiết kiệm – không thấy vịt đâu đương nhiên lo lắng. Vừa hay lúc đó có một người lạ ôm theo cái lồng bên trong đầy đồ, tự nhiên sinh nghi. Trong lòng có nghi ngờ đương nhiên nhìn ai cũng giống trộm, đương nhiên xông lên tra hỏi Tên trộm này cũng thật đen đủi, hắn cũng chỉ vào thôn mua một bao thuốc, bên trong bao tải có những đồ không thể thấy ánh mặt trời, đương nhiên không nhận. Nhưng người khác nhìn vào đương nhiên biến thành nói dối. Thế là người trong thôn, một người gọi cả làng xúm lại, tên kia cũng không tệ, bên trong có hai bình vàng khảm trân châu.
Báo cảnh sát!
Cảnh sát vừa hỏi, được rồi, trộm mộ đây mà!
Thông báo lên trên, Chính phủ quyết định khai quật, câu chuyện đó sớm đã truyền khắp bốn phương tám hướng. Mọi người đều thích náo nhiệt, nhưng đào mộ là chuyện không tốt lành, cho nên, đồng chí cục Văn vật lên thị trấn cũng không tìm được người, cuối cùng đều phải dựa vào Hà Tuấn nói chết thành sống, tuyên truyền cho người trong thôn "giải trừ mê tín phong kiến", mới tập hợp được đủ người.
Những người này, tuy tiền công trả không cao, nhưng làm việc chăm chỉ, đặc biệt là các cô các thím, chân tay nhanh nhẹn, giọng nói đặc biệt to, thích nói chuyện, nhiệt tình. Nói Chu Sa, ôi chao, sao đứa trẻ này mặt có thể trắng như thế, buổi chiều thím hầm chân giò cho mày bồi bổ. Nói Béo, ôi chao mày không béo sao lại gọi là Béo, lớn lên đẹp trai thế này, có bạn gái chưa? Thím giới thiệu cho. Nói Trương Cảnh Long, Tiểu Long à, muốn đến làm rể nhà thím không, con gái thím cũng xinh đẹp lắm đấy... Được rồi, đãi ngộ còn cao hơn một tầng so với Béo. Nói Diệp Oanh Oanh, ôi chao, con bé này, 16 tuổi chưa? Nhất định là đi học sớm. Nhỏ quá. Cơ bản, trong nhóm người khảo cổ, ngoài giáo sư chuyên gia bọn họ "tôn kính và ngưỡng mộ", các cô các thím đều bình luận hết một lượt. Được đánh giá cao nhất chính là Béo và Trương Cảnh Long, nguyên nhân là vì: Cao to uy phong tuấn tú. Rất được các cô các thím đứng tuổi yêu thích. Thậm chí Trương Cảnh Long và Béo gọi điện thoại về nhà còn khóc rống lên: Mẹ, có thím muốn giới thiệu con gái cho con... Khiến mẹ bọn hắn vui chết: Ôi chao, con trai, ở lại làm rể nông thôn, năm mới nhớ mang vợ con về nhà!
"..."
Nhưng cũng bởi những tiếng ồn ào của các thím, không khí của nhóm khảo cổ rất vui vẻ, theo lời Béo nói: Nghiêm túc mà không kém phần hoạt bát, chăm chỉ mà không kém phần khoan thai. Tuy bọn họ bị các thím trêu đùa rất thảm, nhưng cũng rất vui vẻ khi tiếp xúc với mọi người. Trương Cảnh Long nói vì sự nghiệp khảo cổ vĩ đại của họn họ, hắn quyết định 'bán thân'. Kết quả cô Trịnh dội cho hắn một gáo nước lạnh: Được rồi được rồi, nhìn cái thân thể béo ục của em kìa, mau giảm béo đi, khiến Trương Cảnh Long lòng đau như cắt, ôm lấy ngực ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn.
Các chú các thím cùng một số tình nguyện viên miễn phí, buổi sáng đến làm, trưa nghỉ ngơi hai ba tiếng, trời tối thì về nhà. Nhóm khảo cổ ngủ ở công trường, buổi tối tăng ca, đến đêm chia tổ gác đêm. Chu Sa là người gác đêm nhiều nhất, bởi vì các bạn khác đều ham ngủ, bọn họ cũng biết lớp trưởng tốt tính, đều nhờ vả cô giúp đỡ. Chu Sa cũng không để ý, buổi tối gác đêm, còn có thể yên tĩnh đọc sách, ở bên này có tín hiệu điện thoại tuy hơi yếu, có lúc không gửi được tin nhắn, đổi chỗ khác, không chừng lại được. Thỉnh thoảnh cô nhắn tin cho Chu Tú Mẫn, nói mình hay làm gì làm gì, Chu Tú Mẫn cũng không trả lời, dường như bên kia không có tín hiệu, Chu Sa cũng không để ý, lúc nhớ ra, có thể gửi thì gửi, lâu ngày không gặp, vô cùng nhớ nhung. Sau đó vô tình nghe cô Trịnh nói, các bạn bên Hoàng lăng thì phải gửi thư, gửi đồ, thế nên thống nhất giao cho (gửi cho) sở Văn vật, sau đó đồng chí ở sở Văn vật thay mặt gửi đi. Chu Sa vội hỏi địa chỉ, sau đó nhân lúc nghỉ ngơi, lên thị trấn mua rất nhiều đồ ngon, chủ yếu là nhãn, táo đỏ, khoai sấy ở địa phương, còn có hoa trà, bánh quy, dường như chỉ cần cô nhìn thấy thứ gì ăn được, có thể gửi đi là mua, sau đó túi tiền liền trống trơn. Chu Tú Mẫn nhận được đồ ăn đã là chuyện hơn một tháng sau, mở túi ra, bên trong là một đống đồ ăn được, uống được (phải pha), còn có một tờ giấy, ghi là: Tú Mẫn, nhất định phải ăn cơm. Mình nhớ cậu. Chu Tú Mẫn thiếu chút nữa đã khóc, chẳng vì sao cả, chỉ là muốn khóc, rất muốn bay đến thăm cô. Rất nhớ rất nhớ!
Nhớ nhung khoảng thời gian dài, nhớ cậu đến phát điên.
Chu Tú Mẫn níu lấy đồng chí sở Văn vật, muốn người ta khi về đến chỗ có sóng gửi hộ tin nhắn: Mình vẫn khỏe. Đừng lo lắng. Tú Mẫn. Đồng chí sở Văn vật chọc cô ấy, "Ai thế, tình cảm thế? Bạn trai sao?" Chu Tú Mẫn nói đúng thế đúng thế, chú nhớ phải gửi hộ cháu, nếu không cậu ấy sẽ nhớ cháu đến chết, cháu sẽ tìm chú tính sổ. Đồng chí sở Văn vật cười ha ha, được rồi được rồi, bảo đảm sẽ gửi.
Bên Chu Tú Mẫn, đã bắt đầu tiến vào bên trong mộ làm xử lí. Bên Chu Sa, vì thiết bị tương đối lạc hậu, nhân số cũng không đủ, tiến độ tương đối chậm, nhưng sau đó nhờ phúc của mấy thím ồn ào, bọn họ thuyết phục được đoàn quân phụ nữ trong thôn đến giúp, những người phụ nữ nông thôn nhanh nhẹn, khiến tốc độ của họ cũng nhanh hơn nhiều. Trong một buổi chiều tối váng trời đỏ rực, đường hầm hùng vĩ cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Mộ Tướng quân nằm trên một ngọn núi trong dãy núi trùng trùng điệp điệp, dựa núi nhìn sông, khác hẳn với ngôi mộ Công chúa lần trước, mộ Công chúa quay lưng với sông lớn, nằm trên ngọn núi đơn độc, thầy phong thủy gọi là "Đan phụng quy sào" (Phượng bay về tổ), ngôi mộ của Tướng quân có tư thế "Giao long nhập hải (hà)" (anh hùng về biển), tuy không phải tuyệt thế phong thủy, nhưng cũng không tệ. Đường hầm này, chiều dài chiều rộng như một đường hầm thông thường, ba tảng đá lớn chồng lên nhau để lấp cửa, tạo nên cánh "cửa" hùng vĩ to lớn. Cửa nhìn về váng đỏ ngập trời, khiến người không nhịn được nhớ lại năm đó, trống giong cờ mở, Tướng quân đạp ngựa quay về, dân chúng hai bên hoan hô ngất trời, khí thế lúc đó có bao nhiêu oai phong.
Mọi người đều nghiêm trang!
Đây chính là lịch sử, bọn họ tiến vào lịch sử, một đoạn lịch sử anh hùng.
Cảm giác muốn nhảy cẫng lên, khiến dòng máu trong người sục sôi.
Không có cách nào kiềm chế.
Các đồng chí không quản mệt mỏi, mãnh liệt tiến công: Mở ra! Bây giờ mở ra! Gấp không chờ dược.
Góp lại tất cả sức lực của mọi người, ba tảng đá chặn cửa cuối cùng cũng được kéo ra, lối vào một màu đen kịt lộ ra. Các đồng chí không kìm nén được, lũ lượt tìm thiết bị chiếu sáng muốn tiến vào thăm thám. Kết quả ở cuối đường hầm lại gặp phải một tảng đá lớn chắn đường không cách nào di chuyển được, mọi người đành thất vọng ra về. Tảng đá kia vô cùng kiên cố, chỉ sợ bên trong còn có những đồ vật chắn cửa, muốn mở ra cũng không dễ dàng, nên phải tìm cách khác. Có sinh viên kiến nghị, có thể tiến vào theo lối của bọn trộm, sau đó mở ra từ bên trong. Nhưng bên trong tình hình cũng chưa rõ thế nào, quá nguy hiểm nên bị phủ quyết. Mấy giáo sư đang thương lượng nên dùng khóa mở cửa hay thế nào, liền nghe thấy một tiếng kinh hãi kêu lên. Mọi người nhìn qua, nhìn về phía ngón tay Đản Đản chỉ, há hốc mồm, cả mặt kinh hãi, chưa kịp hỏi sao thế, đã nghe thấy tiếng Béo kêu lên, có con rắn màu bạc cắn vào chân hắn. Mọi người nhìn tới ngây người, còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Chu Sa dứt khoát xông đến, ra tay vừa nhanh vừa hung ác, trực tiếp đạp vào đầu con rắn kia, sau đó vứt ra xa, tay còn lại nắm lấy