Chu Sa Nhiễm

Chương 58



Chương 58:
Buổi trưa trả phòng khách sạn, buổi chiều bọn họ quay về. Khó mà được đi chơi, chơi đến điên cuồng, cho nên trên đường về, Chu Tú Mẫn dựa lên vai Chu Sa ngáp suốt, về đến nhà còn lười nhác không muốn xuống xe. Xuống xe rồi lại mặt dày tựa vào vai Chu Sa nói khát, muốn uống nước, rồi lại nói đói, Chu Sa muốn mua gà KFC cho cô ấy, nhưng cô ấy không muốn, nói muốn ăn chè. Nhưng gần đây không có hàng chè nào, Chu Sa chỉ đành đến siêu thị gần đó mua khoai môn và sago, rồi về nhà rửa sạch sago, sau đó cắt khoai môn thành miếng nhỏ, dùng nồi áp suất để ninh, thành chè khoai môn sago. Bạn cùng nhà của Chu Tú Mẫn hưởng phúc ăn ké được hai bát, nói ăn ngon, còn bảo mọi người góp tiền mua đồ làm lẩu. Ngày hè ư? Đóng cửa vào bật điều hòa có gì mà không được? Kết quả Chu Sa phải đi dạy thêm, bọn họ tự làm, tối đó Chu Tú Mẫn ủ rũ gọi điện cho Chu Sa, nói ăn không ngon.
Chu Sa muốn về trường, Chu Tú Mẫn không tình nguyện, kéo tay không cho cô về, bảo cô ngủ lại đây. Chu Sa khó xử: "Mình còn chưa làm xong bài tập." Chu Tú Mẫn sửng sốt, vì bình thường giày quân đội nhất định phải làm xong tất cả mới có thời gian "chơi", nghĩ đến bản thân yêu cầu đi du lịch, lẽ nào là nguyên nhân chậm trễ thời gian của cô? Chỉ đành chu môi để cô đi, trong lòng lưu luyến không nỡ.
"Thích một người, hận không thể ở bên người đó từng giây từng phút! Thật là kì lạ!" Cô ấy viết vào trong nhật kí, lại vô tình nhìn thấy dòng chữ trước đây "sau này phải mời Chu Sa làm phù dâu", vô thức cười ha ha, thật ngốc. Phù dâu? Cô dâu mới đúng!
Chu Sa về kí túc xá, kí túc xá không một bóng người. Cô bật máy tính lên bận rộn làm việc. Ngày mai cô phải nộp luận văn mộ Công chúa thần bí và mộ Tướng quân cho giáo sư Liêu, giáo sư Liêu nói "muốn xem trình độ của em", cô cũng không nghĩ nhiều về hàm ý của câu nói này, chỉ là cảm thấy nhất định phải làm tốt. Luận văn đã hoàn thành đại khái, chỉ cần bổ sung một vài chi tiết, đây cũng là lí do vì sao cô dám cùng ra ngoài chơi với Chu Tú Mẫn, cũng đã tính kĩ thời gian.
Trước giờ kí túc xá tắt điện hai mươi phút, cô mới hoàn thành, lưu lại, cô tắt máy tính, đi tắm rửa, tắm giặt xong, vừa đến giờ tắt đèn. Người trong kí túc xá không ai quay lại. Đến nửa đêm, cô nghe thấy tiếng hừ hừ mới giật mình, hỏi một tiếng: "Ai đó?" rồi nghe thấy tiếng Lưu Di ừm ừm à à, sau đó hình như là tiếng nôn... Chu Sa giật mình, vội vàng mở đèn pin điện thoại lên, bò xuống giường, chỉ thấy Lưu Di quỳ trên đất nôn thốc nôn tháo.
Chu Sa vội vàng đỡ cô nàng đến ban công, cho cô nàng uống nước súc miệng. Lưu Di súc miệng xong, mềm nhũn bò vào phòng, đặt mông trước bàn máy tính, bộ dạng ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen, sau đó, gục lên bàn muốn ngủ. Chu Sa nói đứt lưỡi mới bảo được cô nàng quay bề giường ngủ. Cô dọn dẹp bãi nôn xong, cũng đi ngủ, kết quả ngủ chưa được bao lâu, Lưu Di lại bắt đầu nôn, cả một buổi tối, tình cảnh ấy lặp lại đến mấy lần, đến gần sáng mới âm trầm đi ngủ.
Cả đêm Chu Sa không yên, buổi sáng cô có tiết, nhưng không yên tâm Lưu Di, gọi điện thoại cho Chu Sai và Bàng Tuyết, kết quả hai người buổi sáng đều có tiết, không thể về chăm cô nàng, Chu Sa chỉ đành gọi điện thoại cho giáo sư kể rõ tình hình rồi xin nghỉ, cô là người đáng tin lại lương thiện, giáo sư không do dự cho cô nghỉ. Ngược lại đám sinh viên cùng lớp khó thấy lớp trưởng của bọn họ xin nghỉ, hiếu kì không thôi, lũ lượt suy đoán đã xảy ra chuyện gì, có người còn chạy đến hỏi Chu Tú Mẫn. Đương nhiên Chu Tú Mẫn biết xảy ra chuyện gì, tính cách người tốt này của Chu Sa, cô ấy sớm đã không muốn phát biểu ý kiến, tóm lại cô đối tốt với người nào cũng đều ghen ghét. Chu Tú Mẫn trợn mắt một cái với kẻ nhiều chuyện, không quan tâm đến bọn họ.
Mười giờ hơn Lưu Di mới tỉnh lại, miễn cưỡng ăn bánh bao cùng sữa đậu nành Chu Sa mua về, hỏi cô nàng có chuyện gì, lại nói không sao. Chu Sa hết cách, chỉ đành dọn dẹp một chút, tiết ba cũng không đến kịp, đến tiệm phô-tô, in bài luận văn đã chỉnh sửa xong tối qua, giáo sư Liêu không thích đọc email, thu bài tập cũng chỉ thu giấy. Đem bài luận nộp cho giáo sư Liêu, cô lên lớp học tiết cuối, mấy bạn học cùng lớp hỏi nguyên nhân cô xin nghỉ, cô nói có chút chuyện gấp rồi vội vàng ghi chép lại bài giảng tiết trước, khiến người ta buồn bực đến... cậu nói chuyện rõ ràng xem nào, tò mò mệt chết người rồi đây.
Buổi chiều giáo sư Liêu gọi Chu Sa đến, bảo cô dành nửa ngày chiều thứ bảy lên lớp với ông, Chu Sa đồng ý, quay về từ chức công việc làm thêm vào thứ bảy. Có lẽ vì để đám tân sinh viên có cảm giác cấp bách, hơn nữa khi loại cấp bách này được hình thành, trường học cũng không cần giả uy dọa người, cho nên, nếu so sánh lịch học, năm hai nhàn nhã hơn năm nhất rất nhiều. Công việc làm thêm của Chu Sa là dựa theo thời khóa biểu của cô, giáo sư Liêu muốn cô lên lớp, cô đành chấp nhận những lời phụ huynh oán trách và tổn thất cô gây ra vì bỏ dạy. Tổn thất là vì: Người ta thấy cô mới đi dạy được vài buổi, còn chưa đến một tháng, nhất định không trả lương. Chu Sa cũng không phải người thích dây dưa, chỉ đành cho qua, khiến Chu Tú Mẫn tức chết. Chu Tú Mẫn không phải quá bận tâm đến mấy trăm tệ kia, cô ấy tức giận là vì dựa vào cái gì mà người ta bắt nạt Chu Sa? Dựa vào cái gì? Cô ấy bảo Chu Sa cho địa chỉ, muốn đến nhà người ta làm loạn, muốn Chu Sa cho số điện thoại, muốn mắng chết bọn họ, Chu Sa không chịu khiến Chu Tú Mẫn nổi nóng mắng cô: "Bởi vì cậu yếu đuối, nên mới bị người ta bắt nạt. Mình không vừa mắt!"
Chu Sa ngơ ngẩn nhìn cô ấy, không nói gì. Chu Tú Mẫn nói xong cũng cảm thấy bản thân quá đáng, vô cùng lúng túng. Rất lâu, Chu Sa khẽ nói, "Chỉ là mình cảm thấy không cần. Chuyện gì cũng có nguyên do của nó."
Chu Tú Mẫn vẫn không phục, bực tức nói: "Nguyên do cái rắm, mình muốn chửi chết bà ta, nếu không mình không thoải mái."
Cuối cùng, Chu Sa vẫn nhất định không chịu tiết lộ, Chu Tú Mẫn cũng không còn cách nào, chỉ có thể tức giận cho qua.
Mấy ngày sau, giáo sư Liêu nói với Chu Sa: "Bài của em tôi đưa cho một người bạn xem qua, ông ấy rất tán đồng với quan điểm "Công chúa là kẻ trộm, trúng độc mà chết". Chúng tôi cũng thảo luận, căn cứ thời gian trúng độc "Phụ Nhân Tâm" đến lúc phát tác, lại suy luận đến địa điểm hạ táng Công chúa, Công chúa rất có khả năng tiến hành hoạt động ở đây..." Giáo sư Liêu chỉ vào một phạm vi nhỏ trên bản đồ, nói, "Công chúa rất có khả năng trúng độc ở đây, có thể nàng có cách nào đó để ngăn độc phát tác, cũng có thể không... chúng tôi không lấy được kết quả khám nghiệm thực sự, nên chỉ có thể suy đoán đại khái. Sau đó, cuối cùng không khống chế được độc, nên nàng chết trên đường, từ thời gian phát độc đến địa điểm hạ táng, ước chừng một hai ngày, phù hợp với suy đoán. Cuối cùng người của phủ Bình Vương Xuyên bí mật phát tang, sử sách cũng hàm hồ không rõ."
Chu Sa yên lặng gật đầu, đợi giáo sư tiếp tục.
"Nửa học kì sau, các em có lịch trình quan sát ở 'Thanh Dương'..." Thanh Dương là một thị trấn nhỏ ở khu vực Quảng Miêu, tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng là một nơi nổi tiếng trong lịch sử, nghe nói đó là nơi yên lành an tĩnh, có rất nhiều vương công quý tộc lựa chọn xây mộ ở đây, thật ra có một dẫn chứng lịch sử chứng minh: (Lăng Dương) Vương Dục tìm đất lành. Lệnh Cương và Hòa tiến hành. Lúc đó Cương và Hoàn nổi danh thiên hạ. Tìm kiếm ba năm quay về hồi báo: Tìm được! Vương lệnh người đi giám sát. Hòa đánh dấu bằng đồng tiền xu, kim bạc của Cương lại nằm giữa miệng đồng xu. Vương vỗ tay cười lớn: Tiên sinh quả tài hơn người. Sau đó vương chết trận, thi thể không còn. Lúc đó có tin, phủ Trọng Vương mời Cương và Hòa. Vương gia sợ lộ cơ mật, hủy đi. Đất lành Thanh Dương, truyền khắp thiên hạ.
Câu chuyện này, nói chính là: Lúc đó Lăng Dương Vương quyền khuynh thiên hạ muốn tìm một vùng đất thế rồng cuộn hổ ngồi, liền mời hai thầy phong thủy nổi tiếng lúc đó là Đoàn Cương và Điền Hòa, Đoàn Cương cùng Đoàn Hòa đi tìm ba năm, cuối cùng một vùng đất địa thế như vậy, Vương Hòa chôn một đồng xu ở đó để chứng minh, còn Đoàn Cương chôn một cây kim. Sau đó Vương phái người đi xem bọn họ nói thật ra, không ngờ tìm đến cùng một nơi, Câu kim của Đoàn Cương cắm vào lỗ đồng tiền của Điền Hòa (chứng minh tài năng của Đoạn Cương cao hơn Điền Hòa). Sau này Vương chết ở nơi sa trường, thi thể không còn giữ được, lúc đó có tin đồn, đối thủ sống còn của phủ Lăng Dương Vương cũng cho mời Đoàn Cương và Điền Hòa đi tìm kho báu (có khả năng là muốn biết nơi mà Lăng Dương Vương nhìn trúng), người của phủ Lăng Dương Vương sợ tiết lộ cơ mật, thà hủy đi cũng không để rơi vào tay người khác, thế là phủ Lăng Dương Vương phá hủy vùng đất Thanh Dương, khiến cả thiên hạ đều biết (Cổ nhân tin rằng hai bên tranh chấp, nếu bên kia vượng, bên mình ắt sẽ bị diệt, cộng thêm tâm lí thù oán giữa hai bên, thà rằng hủy diệt cũng không thể để đối phương đoạt được, thế nên bị hủy rồi, cho nên nói ra cũng không quá nghiêm trọng, cho nên tin tức về Thanh Dương, liền truyền đi khắp nơi)
Thanh Dương, gần "phạm vi" công chúa trúng độc, cũng có khả năng trong phạm vi này. Bởi vì phạm vi trên bản đồ rộng lớn vô hạn so với thực tế, cho nên "sai một li đi nghìn dặm". Nơi đây gần phạm vi hoạt động của "Rửa cốt miêu" ở Quảng Tây, tiếp giáp với An Sơn "khắp nơi đều là báu vật", hơn nữa hai khu vực màu mỡ này không chỉ là truyền thuyết, mà còn có "trùng", nghe nói cách thức nuôi dưỡng "Đàm Thi" có nguồn gốc từ "trùng", tương đối thần bí... cũng là nơi rất nguy hiểm.
Đương nhiên, trường học căn cứ theo yếu tố an toàn, đương nhiên không thể tiến hành các hoạt động dạy học mang yếu tố "nguy hiểm", nhưng...
"Em đồng ý nghiên cứu kiến thức sâu hơn ở phương diện này không? Bạn tôi đồng ý dẫn dắt em."
Cẩn tắc vô áy náy!
Chu Sa bạt mạng gật đầu, "Đồng ý, em đồng ý, đồng ý ạ!"
Biểu cảm trên mặt giáo sư Liêu không thay đổi, vẫn thản nhiên, "Vậy thì chủ nhật tuần sau lên lớp nhé!" Hiển nhiên dù Chu Sa có đồng ý hay không, bọn họ đã quyết định rồi.
Chu Sa vội vàng từ chức công việc vào chủ nhật, không giống sự quá quắt của gia đình trước, gia đình này lập tức thanh toán tiền cho cô, lúc đi còn khách sáo tặng cô một túi hoa quả nhập khẩu lớn.
Chu Mỹ Đích biết giáo sư Liêu muốn đích thân dạy bạn học Tiểu Chu, cười nhạo: "Thầy Liêu, thầy cũng quá gấp rồi. Mới năm hai!"
Giáo sư Liêu: "Dạy sớm càng tốt, tôi mới có thể mang em ấy đi khảo sát."
Chu Mỹ Đích sững sờ, "Thầy đùa sao, là kế hoạch đó sao?"
"Không. Em ấy còn thông minh hơn tưởng tượng của tôi. Hơn nữa kiến thức cũng rất rộng, có nhiều phương diện, tôi còn không bằng em ấy."
"Thầy đánh giá cao quá." Chu Mỹ Đích triệt để chấn động. Thầy Liêu, một người cao ngạo như thế, lại chính mồm nói "không bằng" một sinh viên.
Giáo sư Liêu đưa hai bài luận của Chu Sa cho ông, "Thầy đọc đi!"
Chu Mỹ Đích đọc xong, trầm mặc rất lâu, sau đó thở dài, "Có phải tôi nên chú ý đến đối tượng bồi dưỡng tương lai không? Chu Sa thì thầy cướp, Chu Tú Mẫn thì về bên cô Trịnh, tôi phải làm sao bây giờ?"
Ôi!
Giáo sư Liêu nói mát: "Tóm lại mới năm hai, không vội!"
Chu Mỹ Đích: "..."
Có cần ghi hận vậy không?
Cáu!