Đại điện An Dương Vương chung quy là dễ dàng tưởng tượng, trang nhã chi tiết nhưng đồng dạng là không quá bức mắt khoa trương, chỉ như đủ để người ta cảm nhận cái uy nghiêm mà ngay thẳng của luật pháp, của triều đình.
Hành lễ...
“ Ngươi là Lưu Phàm ??” An Dương Vương xác nhận.
Hoàn toàn là không ngồi trên ngai cao, An Dương Vương Thục Phán đứng một bên, trên tay cầm chính là một cây nỏ lớn, căng lên bằng một loại cổ lão dây nào đó, cảm giác như nặng đến ngàn cân.
“ Bẩm, đúng.” Lưu Phàm có chút ngáo ngơ trong vấn đề xưng hô, hơi lắp bắp nói ra.
“ Tốt lắm, Chú Thạch Sư không phải là rơi từ trên trời xuống, mỗi một cá nhân đều tốn của đất nước rất nhiều tài nguyên. Ngươi lần này có công bảo toàn gần như toàn bộ đội tiên phong của chúng ta, có thể chỉ huy để họ giết hơn 1 ngàn quân Triệu, còn gặt cả một tên Siêu Cấp Chú Thạch Sư, nói ngắn lại chính là đã tạo ra một lần đánh đổi rất có lợi !!” An Dương Vương nói.
Chiến tranh của nước nhỏ với nước lớn, đạo lý nói đến chính là trường kì, Âu Lạc đối đầu Triệu Quốc đã rất nhiều năm, chỉ có thể từ từ tiêu hao lực lượng của đối phương.
Có thể hắc bạch bào nam tử Lưu Phàm cho một tiễn kia thực chất là một lão già 80, mất rất nhiều năm mới lên được Siêu Cấp.
Qua cách tiêu hao như vậy, cứ từng trận từng trận nhỏ, từng chiến thắng nhỏ, đợi đến khi hiền tài hết, chính là lúc nguyên khí của quốc gia hết, tất thảy sẽ sụp đổ.
“ Bẩm, quá khen.” Lưu Phàm thực chỉ biết đáp thế này.
“ Không, trẫm hôm nay gọi ngươi vào, mục đích chính là để phong hầu cho người, ngay từ giờ phút này, ngươi đã là người của Cung Đình Xạ Tuyến, số hiệu là Toàn Tinh Tượng 05, sẽ nhận được Pháp Cấm Giới.” An Dương Vương trực tiếp vào đề.
“Bẩm, ta có thể chọn đường được không, căn bản ta không thích tượng cho lắm...” Lưu Phàm cười cợt.
“ Ai cũng có việc của mình, một quốc gia tốt như một bức tường đá vậy, ngươi có thể bị những viên đá to lớn mà sáng chói thu hút, nhưng, ngươi có biết, bên dưới đấy là vô cùng nhiều những viên đá nhỏ cố định lại vị trí ấy, tóm lại, không ai là nhỏ bé cả, chúng ta đều hỗ trợ lẫn nhau, bức tường đá sẽ càng cao hơn, vững chãi hơn !!
Toàn Tinh Tượng và Pháp Cấm Giới là một cặp đôi rất hợp nhau, ngươi biết không, quân xa sẽ là quân tiên phong xuất chiến, quân pháo sẽ là quân tạo ra đột phá, quân mã là một quân cờ thiếu khuyết trong mặt di chuyển, nhưng, chính từ cái thiếu khuyết ấy mới khiến nó thật hiểm hóc...còn về quân tượng, không hề như ngươi nghĩ.
Tượng là đại diện của sự vững chãi, của lý trí, có thể ngươi nghĩ rằng đánh cờ quan trọng ở khả năng bảo tồn những con bài chủ lực, nhưng ngược lại, quân tượng là thứ kết nối cả bàn cờ, nó có khả năng áp sát tốt ở sân bên này, nó là quân củng cố vị trí của từng nước cờ, để cho đối phương thấy mồi mà không dám ăn.
Hơn nữa, đối chọi với pháo hay xe định tấn công trẫm chính là tượng, tượng chính là thứ bảo vệ trẫm, nói chung là trẫm tin ở ngươi, Lưu Phàm.”
Lưu Phàm phải nói là khâm phục An Dương Vương, nói thế này khiến hắn cảm giác Toàn Tinh Tượng là một vị trí kinh thiên a, mặc dù hắn không dễ bị bịp như vậy.
“ Bẩm, mạn phép được hỏi Pháp Cấm Giới là gì ??”
“ Là thần khí lấy ngươi làm trung tâm, xung quanh ấy 10 bước chân, không một kẻ nào có thể thi triển ma pháp, kể cả là thần.” An Dương Vương nói ra.
Thực sự là hình tượng của quân tượng, cũng là bán kính 4 ô xung quanh nó đều có thể chạm tới, tương tự Pháp Cấm Giới có thể tác dụng lên bán kính 10 bước chân.
Cấm này là cấm cả thần a, là cỡ nào nghịch thiên, nói thật, dăm ba mấy cái Không Gia Giới, Tế Trận Giới hay Hoán Đổi Giới hắn đều không cảm thấy có thể cùng Pháp Cấm Giới so sánh !
Lưu Phàm định cảm tạ, nhưng, bất giác là không biết nói gì, hắn không biết hành lễ ra sao a !!
“ Đây, cầm lệnh bài này, lĩnh nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, giải cứu Đông Hiền Giả Vương Thúy Kiều, nữ hầu của nàng sẽ dẫn đường cho ngươi.” An Dương Vương ném ra một lệnh bài, nói.
Lưu Phàm lật lật lệnh bài, Pháp Cấm Giới đâu ??
“ Đừng tìm nữa, Pháp Cấm Giới vẫn đang nằm ở tay một tên Thông Thiên Nghiên Cứu Hội, cứ đi làm nhiệm vụ đi, lệnh bài ấy là thông quan lệnh, đi đâu tùy ý.” An Dương Vương nhìn mặt Lưu Phàm, thoáng bật cười, nói.
Vẹo nó, cái gì cũng phải làm, lão tử không ăn liền được à !!
Hi Ngọc Trác bên cạnh chính là che miệng, căn bản trong mắt nàng mà nói, Lưu Phàm thực rất đáng yêu a.
“ Lưu Phàm, ngươi với Hi Ngọc Trác kiếm lấy một cái thân phận giả đi, trong triều đình này, chính ta cũng không đảm bảo việc Thông Thiên Nghiên Cứu Hội không tồn tại, nếu vậy chính là có nguy hiểm đến tính mạng.” An Dương Vương sực nhớ, tiếp lời.
“ Làm gì mới được cơ chứ ??” Lưu Phàm văng cộc lốc một câu, hắn đã quá chán đời rồi.
“ Làm phu thê.” An Dương Vương như đang canh thời gian, chỉ chờ Lưu Phàm vừa dứt mồm liền nói.
Lưu Phàm: (◑_◑)
“ Vua không nói hai lời, thôi thì coi như ta đã lỡ đâm lao, không rút được, ngươi...hai ngươi...cứ đóng đi vậy !!” An Dương Vương không giấu nổi tiếu dung.
Lưu Phàm lúc này rất nhanh nghĩ đến một chuyện, hôm trước vừa mới chết lâm sàng một ngày, để cho Lãnh Nhã Cơ câu chuyện truyền khắp kinh thành này, hôm nay liền đi với một nữ nhân khác, lại còn là đóng làm phu thê...
An Dương Vương đây là cố ý chơi hắn !
Cáu a !!
“Phàm ca, nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không làm, không sao đâu, nói chung là có khả năng ta bị bọn hắn xiết đến chết thôi mà.” Hi Ngọc Trác một bên nói.
Lưu Phàm: ( ≖_≖)
Khả năng là cái này Trác Tử đã nhờ An Dương Vương làm như vậy, khác gì ép hắn hai đường, không thể kháng cự, đành phải tuân theo.
Nhưng, hắn căn bản không biết diễn phu thê thế nào...
“ Bẩm, ta không biết diễn phu thê thế nào !!” Lưu Phàm phản kích.
“ Hừm, cứ như vậy đi, hai ngươi bám dính lấy nhau là được ấy mà.” An Dương Vương nói ra.
Hắn chính là thành viên đầu tiên và không thường trực thuộc Cung Đình Xạ Tuyến, là kẻ nắm giữ thần khí An Vương Giới, sở hữu một cây Viễn Tân Canh Nỏ, đặc năng cũng là bí mật nhất, không thể nắm bắt.
Chung quy là An Dương Vương Thục Phán có thể cao cao tại thượng, nhưng, điều gì ngăn hắn không được tham gia vào mấy cái sự kiện tấu hài loại này ??
Mọi chuyện Lưu Phàm không nhắc đến nữa, chính xác là không muốn nhắc đến, một mực nhảy lên kị thú mà chạy, Hi Ngọc Trác ngồi trong lòng hắn, một bộ hết sức hài lòng.
“ Bạch Ngân, lên đây ta hỏi phát.” Lưu Phàm canh đến khi Hi Ngọc Trác ngủ, nói.
“ Nói đi.”
“ Ngay cả Thạch Sanh, Đỗ Xung đều chỉ là Tiên Cấp, ta mới gặp An Dương Vương là Thần Cấp, chẳng nhẽ từ Tinh Tiên Cấp lên Thần Cấp khó đến vậy sao ??” Lưu Phàm nói ra.
“ Ừm, nó dựa vào điểm tín ngưỡng đấy, nhưng không phải điểm tín ngưỡng như của ngươi, điều kiện để đột phá lên Thần Cấp phải nhận được một lượng nhận biết nhất định của bốn loại chủng tộc: Nhân tộc, Tinh Linh tộc, Thú Linh tộc, Ma Linh tộc,...hoặc là phải đạt đến độ sống cực kì lâu như ta mới có thể phi thăng.”
Nói là nhiều, kì thực Thạch Sanh mới sống hơn trăm năm, về Đỗ Xung thì Lưu Phàm không chắc lắm, nhưng cũng chỉ cỡ một thế kỉ thôi, chắc chắn vì vậy nên chưa thể đắc đạo, riêng phần An Dương Vương, danh dội tứ phương, lẽ nào lại không đủ để cả bốn chủng tộc đều biết đến với một số lượng lớn.