Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 54: Hiện thực



Diễn đàng màn chơi được bật lên, các số liệu của từng màn chơi từ hiện tại tới hết tháng mười một được hiện ra một cách chỉnh tề.

"Không phải màn chơi hôm nay bắt đầu rồi sao." Mạnh Luân nhìn tên màn chơi gần nhất vẫn còn hiện liền khó hiểu.

"Chưa đủ người hoặc người đăng ký màn chơi chưa tới." Trần Phong cụp mắt giải thích.

"Vậy có nghĩa là màn chơi này rất khó." Mạnh Luân lo lắng, không biết Quan Ngữ có ổn không.

Lần Trần Dương cùng Minh Thiên vào phó bản cách đây không lâu đã khiến anh lo lắng không yên, dù biết có một người chơi cao thủ ở cạnh cậu nhưng anh cũng không mấy yên tâm, tính cách cậu hiếu động, lại không thích suy nghĩ nhiều rất dễ dây vào nguy hiểm. Đến khi nhìn thấy cậu an toàn không chút thương tích trở về thì anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phong nhìn sự lo lắng tràn ra ngoài khuôn mặt Mạnh Luân mà ghen tị không thôi, nhưng không thể nói gì chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ đầu "Đừng lo lắng, có Nghi Ninh cùng Tiểu Quan ở đấy mà."

"Đúng rồi."Mạnh Luân gật đầu bình tĩnh lại, tiếp tục xem.



Trong tháng sau màn chơi gần nhất là ngày bốn tháng mười một vào lúc tám giờ, hai màn còn lại đều vào cuối tháng, trong ba màn có một màn chơi quy định số người chơi là chín người, còn có một khung lưu ý cho người chơi, màn chơi này chỉ mở hai vòng trong ngày có nghĩa là tổng người chơi chỉ mười tám, nên đây là màn chơi cần được cân nhắc.

"Sao lại vậy." Mạnh Luân lần đầu thấy một màn chơi như vậy liền khó hiểu.

"Đây là màn chơi khó, màn chơi này sẽ không phân chia thân phận của người chơi." Trần Phong giải thích.

"Có nghĩa là màn chơi này sẽ cố định cấp bậc không quy thuộc vào cấp bậc người tham gia." Mạnh Luân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trần Phong cười xoa nhẹ tóc Mạnh Luân: "Đồng nghĩa với việc này chính là độ khó không thể tưởng tượng của màn chơi, nhưng người chơi vẫn sẽ có cơ hội sống xót nếu họ đủ thông minh, màn chơi này gọi là màn siêu nhiên."

"Màn chơi siêu nhiên." Mạnh Luân nghi hoặc.

"Đây là cách phân biệt màn chơi của người chơi, từ trung cấp trở lên màn chơi sẽ chia thành bốn loại, màn chơi trí tuệ, màn chơi thể lực, màn chơi siêu nhiên, màn chơi sinh tồn." Trần Phong ngừng một lát rồi tiếp tục "Màn chơi trí tuệ là những màn chơi suy luận, tiềm ra cách thoát khỏi màn chơi, màn chơi thể lực là những màn chơi truy tìm, tiềm ra những vật phẩm yêu cầu để thoát khỏi màn chơi, màn chơi sinh tồn là những màn chơi sống sót, trong màn chơi này chỉ cần sinh tồn trong thời gian quy định, cuối cùng màn chơi siêu nhiên là những màn kết hợp giữa màn chơi sinh tồn cùng màn chơi tìm ra lối thoát, đây là màn chơi khó nhất trong những màn chơi."

"Vậy màn chơi sơ cấp chỉ gói gọn trong màn chơi trí tuệ cùng màn chơi thể lực." Mạnh Luân suy nghĩ về những màn chơi trước.

"Đúng vậy, lần này may mắn đấy, gặp phải màn chơi này, nếu như qua được màn chơi có đánh giá tốt sẽ được thưởng gấp đôi số rin." Trần Phong khẽ cười.

"Nhưng rất ít người chơi, nếu như không đến kịp thì sao." Mạnh Luân lo lắng, đây là một màn chơi đáng giá thử thách.

Trần Phong khẽ cười "Không sao, chưa chắc có người đoán ra phân loại của nó, đây là màn chơi không thể đăng kí, nhờ vào sự may mắn."



Mạnh Luân nhìn Trần Phong đầy nghi hoặc, nhưng cũng không phản đối nếu anh đã muốn đi theo anh ấy liền quyết định nghe theo ý định của anh ấy, chỉ cần là lời anh ấy nói đều thập phần đáng tin.

"Vậy cậu quyết định rồi đúng không, chúng ta sẽ chọn ngày này, ngày 3 tháng mười một chúng ta sẽ xuất phát." Trần Phong hỏi lại.

"Vâng." Mạnh Luân nhìn địa điểm của màn chơi liền gật đầu, tiểu cầu Milia, một tiểu cầu nằm phí bắc tiểu cầu Nova, thời gian đi phi thuyền từ địa cầu đến tiểu cầu Milia là bốn tiếng, đây là một tiểu cầu thô sơ không được khai phá, người dân sinh sống trên tiểu cầu này tương đối thưa thớt nên không có khách ghé qua, phi thuyền của tiểu cầu Nova chạy đến đây chỉ là phi thuyền thương nghiệp chuyên chở hàng hoá bưu phẩn thiết yếu, mỗi hai tháng mới có một chuyến, mỗi chuyến ở lại tầm một ngày rồi rời đi.

"Chúng ta sẽ theo chuyến phi thuyền này ở lại một ngày qua ngày hôm sau khi rời khỏi màn chơi sẽ theo nó trở về." Trần Phong bật hành trình của phi thuyền thương nghiệp.

"Được." Mạnh Luân gật đầu.

Cả ngày hôm ấy Trần Phong như một cái đuôi nhỏ bám lấy Mạnh Luân không rời, kể cả những người khác có về cũng không thay đổi, thế là mọi người có dịp cười nhạo một phen.

Đến ngày xuất phát Mạnh Luân cùng Trần Phong kéo vali lên phi thuyền, bốn tiếng đồng hồ ngồi trên toa hàng hoá của phi thuyền không mấy dễ chịu, bởi vì toa này vận chuyển hàng hoá nên không có bất kì ghế hay đệm ngồi nào, Mạnh Luân dựa vào vách thuyền cả ngươi lơ lửng khó chịu, Trần Phong ngồi kế bên đau lòng mà không làm được gì chỉ có thể ôm Mạnh Luân vào lòng điều chỉnh một chút tư thế cho anh dễ chịu một tí.

Mùi hương từ người Trần Phong toát ra khiến Mạnh Luân dễ chịu, anh tham lam hít vào, mơ mơ màng màng liền chìm vào giấc ngủ.

Bốn tiếng thời gian trôi qua rất nhanh trong giấc ngủ bình yên, sau khi phi thuyền đáp xuống Trần Phong nhẹ nhàng lây tỉnh Mạnh Luân, hai người xách theo hành lý đi ra ngoài.

Tiểu cầu Milia đúng như miêu tả rất thô sơ, nơi đón tiếp phi thuyền chỉ là một mảnh đất lớn xung quanh được rào chắn, cách đó không xa là một căn phòng nhỏ để chứa thiết bị liên lạc, nhân viên xung quanh cũng chỉ vài ba người.



"Đúng như những gì tôi nghe được ở đây đất hoang khá nhiều." Hai người đi khỏi trạm phi huyền, xung quanh chỉ nhìn thấy đất hoang thô sơ, Mạnh Luân thở dài.

"Không phải khá nhiều mà là hầu như, từ đây phải đi bộ khá xa mới thấy được khu dân cư." Trần Phong cười nói.

Đi trên khu đất hoang sơ, băng qua rừng cây nhỏ, đường đi thập phần khó khăn, nhiều ổ gà to nhỏ trên đường, vài khúc cây ngã chắn lối đi, mặt đất được đổ bằng đất đỏ cùng đá, không biết đi đã bao lâu, mặt trời đã hoàn toàn lên cao, nắng gay gắt chiếu xuống khiến đôi mắt mờ mịt, tay chân bỏng rát.

Trần Phong nhìn thấy mà đau lòng, lấy cái ô máng bên hông vali bung ra đưa cho Mạnh Luân: "Hay cậu ngồi lên vali đi tôi kéo."

"Không cần." Lắc đầu Mạnh Luân cầm dù đi gần Trần Phong che trên đầu cả hai người.

"Sắp tới rồi, ráng chịu thêm một lát." Vừa vui vẻ vừa đau lòng, Trần Phong một tay cằm hành lý một tay chụp lấy bàn tay Mạnh Luân kéo đi.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, hai bóng người thong thả đi xa.