Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 58: Lâu đài của quỷ



Bốn người chia thành hai nhóm đi sang hai bên đường, Mạnh Luân cùng Trần Phong đi về bên trái hành lang, trên đường ánh sáng do mặt trời chiếu vào chỉ loé vài đường thẳng mờ mờ, không thể nhìn rõ hai bên tường có thứ gì, nhưng cũng không cảm nhận được những ánh nhìn như bên dưới tầng.

“Lạ thật, ở đây không có gì cả.” Mạnh Luân híp mắt cố gắng nhìn hai bên, nhưng quá tối không thể thấy được gì.

“Nó cũng dài hơn tầng hai, đi nãy giờ vẫn chưa chạm tường.” Trần Phong mắt vẫn nhìn thẳng, mày khẽ nhíu.

“Có ánh sáng.” Lại đi thêm một vài phút phía trược liền một mảnh sáng rực, Mạnh Luân tăng nhanh bước chân.

“Có cầu thang.” Càng đi đến gần càng thấy rõ cây cầu bắc ngang qua một toà lâu đài khác.

“Xin mời quay lại.” Hai người vừa đi lại gần cầu thang liền xuất hiện hai người hầu gái, khuôn mặt căng cứng đứng chắn phía trước cây cầu, một người trong đó lạnh lùng nói.

Mạnh Luân liếc nhìn Trần Phong, sau khi thấy cái gật đầu của anh ấy liền tiếc nuối quay người đi về đường cũ. Khi hai người về lại chỗ cầu thang đi xuống tầng thì Ngọc Quan cùng Kỳ Việt chưa trở lại.

“Đứng đợi một lát vậy.” Mạnh Luân dựa vào lan can nhìn Trần Phong “Anh thấy thế nào.”

“Chẳng sao cả, phải đợi đêm nay mới biết được.” Trần Phong nhún vai.

Cũng không đợi bao lâu hai người kia cũng trở lại, Mạnh Luân cũng không hỏi bên kia có gì vì anh đã biết câu trả lời.

“Chắc không còn gì để dò xét, về phòng đánh một giấc vậy.” Ngáp một cái Mạnh Luân bước đi, ba người phía sau cũng không có ý kiến gì liền đi theo.

Vừa về phòng Mạnh Luân liền nhảy lên giường, lười nhát duỗi người, ánh mắt mơ màng không có tiêu cự dần dần nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

Trần Phong thấy hết quá trình liền bất đắc dĩ, đi vào phòng đóng cửa lại, nhìn Mạnh Luân ngủ mà không có sự phòng bị gì liền thở dài chỉ đành nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường, khoát thờ tay qua người Mạnh Luân rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi vào trò chơi Trần Phong chẳng bao giờ ngủ được chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần, cho dù là tiếng động cực kỳ nhỏ anh ấy cũng nghe thấy mà mở mắt dò xét xung quanh vì vậy khi tiếng cửa phòng được rõ nhẹ nhưng không có tiếng bước chân đi đến Trần Phong liền mở mắt.

Cốc, cốc, cốc, cốc.

Lại một tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên nhưng không có âm thanh gì khác.

“Sao vậy.” Mạnh Luân bị tiếng gõ đánh thứ mơ màng dụi đầu vào lòng Trần Phong khàn khàn hỏi.

“Ngủ tiếp đi, không có gì.” Trần Phong vỗ nhẹ sau lưng Mạnh Luân nhỏ giọng nói.

“Ừm.” Mạnh Luân đáp nhẹ một tiếng rồi thở nhẹ.

Tiếng gõ cứ nhẹ nhàng từ tốn vang lên dù rất lâu mà không ai mở cửa vẫn không thiếu kiên nhẫn mà tiếp tục gõ.

“Bữa chiều đã chuẩn bị mời hai vị xuống dùng bữa.”

Tưởng chừng như tiếng rõ không bao giờ dứt thì đột nhiên nó ngừng lại thay vào đó một giọng nói đầy của lạnh lùng cất lên.

“Luân, Luân.” Trần Phong từ lúc có tiếng gõ vẫn luôn mở mắt nhìn chằm chằm cửa lúc này mới dời mắt dịu dàng nhìn người trong lòng.

Nghe tiếng gọi Mạnh Luân mở mắt, sau khi nghe giọng nói lặp lại bên ngoài cửa liền hoàn toàn tỉnh táo, anh cựa quậy người để thoát khỏi vòng tay của Trần Phong, nhưng càng cựa người vòng tay ôm anh càng chặt, bắt đắc dĩ liền nhìn lên thấy anh ấy mặt đầy ý cười nhìn mình.

“Thả.” Mạnh Luân trừng mắt.

“Thưởng.” Trần Phong lưu manh càng siết chặt vòng tay.

“Cái đầu anh ấy.” Mạnh Luân trợn to mắt hung hăng cong chân thúc mạnh vào đùi Trần Phong.

“Ai ui.” Trần Phong ăn đau liền thả lỏng tay khiến Mạnh Luân nhân cơ họi chui ra.

“Còn xíu nữa là mất hạnh phúc cả đời em đó.” Trần Phong tội nghiệp nhìn Mạnh Luân.

“Đáng đời.” Cười khẽ một tiếng Mạnh Luân mắng.

“Buổi chiều đã chuẩn bị xong, mời hai vị xuống dùng bữa.” Tiếng nói bên ngoài vẫn đều đều vang lên không dứt.

“Xuống thôi.” Mạnh Luân kéo lấy tay Trần Phong ra ngoài.

Đứng trước cửa là cô hầu gái, sau khi hai người bước ra khỏi phòng liền đi trước dẫn đường.

Đến nhà ăn mọi người đã có mặt đông đủ, đến cả gia đình nam tước đều ngồi vào ghế, hai người khẽ gật đầu với những ngồi trên bàn rồi đi đến hai chiếc ghế trống kế bên con trai lớn của nam tước.

Bữa ăn diễn ra trong không khí ngột ngạt, trên bàn ăn đầy đủ các món ăn làm theo khẩu vị của các tinh cầu, mùi thơm bay khắp phòng, khiến người nhìn thấy liền muốn ăn không ngừng.

Mạnh Luân càng nhìn càng không có cảm giác muốn ăn, cảm thấy những thức ăn này không bình thường, anh nhìn sang Trần Phong thấy y cũng không cầm đũa lên liền an tâm, lại liếc nhìn Ngọc Quan thấy cậu đang nhìn mình thì lắc nhẹ đầu.

Trừ bốn người không đụng vào thì năm người còn lại đều ăn vài món trên bàn.

“Ngon quá.” Một người trong nhóm ba người ăn miệng đầy dầu mở tắm tắc khen.

"Ừm, lâu rồi không ăn ngon thế này. Người con trai còn lại trong nhóm cũng gật đầu hưởng ứng.

Xong bữa ăn gia đình nam tước liền rời đi đầu tiên, không nói một lời nào, quản gia liền đứng ngay cửa nhà ăn khom người nói: “Trời cũng gần tối, các vị nên chú ý không được ra khỏi phòng.”

Mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng càng mỏng manh trong toà lâu đài không có một ánh đèn, khắp nơi đều bao trùm một màu đen quỷ dị.

Chín người theo hầu gái trở về phòng, dọc theo đường đi đều phải mò mẫm từng bước chân.

“Buổi tối cẩn thận, nhất định đừng ra khỏi phòng.” Trước khi vào phòng Mạnh Luân dặn dò Ngọc Quan.

“Vâng, cảm ơn anh, các anh cẩn thận.” Ngọc Quan cười cảm kích.

“Hai cậu cũng vậy, an toàn là trên hết.” Trần Phong cũng gật đầu rồi kéo Mạnh Luân vào phòng.

Vào phòng hai người lại kiểm tra một lượt sau khi xác nhận không có gì thay đổi mới an tâm ngồi xuống giường.

“Anh có đem theo bánh mì không.” Mạnh Luân lấy hai ổ bánh mì ngọt trong không gian ra, bởi vì cậu cảm thấy thức ăn nhanh như bánh mì, bánh quy sẽ tiện lợi để lắp đầy bụng khi trong trò chơi.

“Đừng ăn cái này.” Trần Phong đè tay Mạnh Luân lại sau đó lấy ra những món ăn vặt được cất trong nhẫn không gian rãi đầy trên giường.

Mạnh Luân ngạc nhiên nhìn đồ ăn rồi nhìn Trần Phong lắp bắp "Sao anh đem đồ ăn này vậy nó không nhanh chóng no bụng được.

“Không sao, những thứ này ngon hơn là bánh mì cùng bánh quy.” Trần Phong tiếc nuối nói rồi quơ lấy gói bánh ngọt nhỏ đưa cho Mạnh Luân “Ăn đi.”

Hai người cũng không nói gì nữa chỉ quơ lấy vài bịch bánh lắp đầy bụng đã đói meo.

Xé thêm một bịch bánh dâu tây nhỏ Mạnh Luân bâng quơ hỏi “Thức ăn có gì à.”

Trần Phong đánh ngược về: “Còn em sao không ăn.”

“Trực giác.” Mạnh Luân liếc nhìn sang khẽ cười.

“Ừ, tôi cũng vậy, có lẽ có món ăn được nhưng chắc chắn có món không nên ăn.” Trần Phong ăn nốt cái bánh trong bịch rồi kéo Mạnh Luân vẫn còn muốn xé một bịch khác: “Ngủ thôi, tranh thủ vẫn còn sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Ừ.” Mạnh Luân thở dài đáp ứng để Trần Phong thu dọn lại những thứ trên giường.

Kinh nghiệm của cả hai đều cho thấy phải tranh thủ nghỉ ngơi khi trời vừa sặp tối, bởi vì chỉ cần đến nữa đêm sẽ không thể nào ngủ ngon được cả.