Nhìn hai người kia chạy đi bốn người cũng không dừng lại tại chỗ quá lâu.
“Đi đâu.” Mạnh Luân thấy đã đi xuống tầng chệch nhưng Trần Phong vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
“Ra ngoài.” Nắm lấy tay Mạnh Luân kéo đến kế bên, Trần Phong hài lòng trả lời.
Trên hành lang tăm tối, chỉ có vài tia sáng lẻ tẻ từ bên ngoài chiếu vào, bốn bóng người hằng trên vách tường không nhanh không chậm mà bước đi.
“Các anh biết lý do khiến Ji chết như thế không, nếu như theo cách nhìn của trò chơi là do anh ta đã đụng vào điều kiện tử vong, nhưng nó là gì.” Kỳ Việt trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.
“Thứ gì mà chúng ta thấy nữa chín nữa sống trong ngày hôm qua.” Trần Phong thản nhiên nói.
“Là thức ăn.” Kỳ Việt có thể đoán ra ngay nhưng lại lắc đầu phủ nhận “Không thể, hôm qua trừ bốn người chúng ta, thì ai cũng ăn.”
Mạnh Luân nghe vậy thì khẽ cười “Nhưng cậu trai kia là người duy nhất ăn món đó, đối với đồ ăn không hoàn toàn chín thì tâm lý vài người bị ảnh hưởng sẽ không đụng tới, có nhiều địa phương họ hoàn toàn không thể ăn đồ chưa chín.”
“Trong trò chơi tâm lý của mỗi người sẽ là tránh xa những thứ không giống với những thứ xung quanh.” Trần Phong tiếp lời.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Kỳ Việt gật đầu cảm tạ.
Lúc này Ngọc Quan lại nói vào “Mà mọi người không cảm thấy đáng sợ sao, mặc dù kế bên nhưng lại không nghe thấy gì.”
“Có lẽ màn chơi này được thiết lập một cách bắt buộc mà, khó có ai thoát được cái chết khi đụng vào điều kiện tử vong.” Mạnh Luân nhún vai, màn chơi càng cao sẽ càng đáng sợ hơn nhiều.
Trong lúc nói chuyện bốn người đã đến cửa chính của toà lâu đài, Trần Phong kéo mở cửa, ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào sáng rực cả một phía hành lang.
“Ra ngoài luôn sao.” Ngọc Quan hỏi.
Nhưng không ai trả lời, mà dùng hành động để đáp lại.
Trần Phong dẫn đầu bước ra ngoài trước, Mạnh Luân giữ cửa mở rộng nhất có thể, Kỳ Việt kéo Ngọc Quan lùi vào trong chừa lại khoản trống rộng rãi, ba người phối hợp ăn ý mà thăm dò tình hình, có nhiều màn chơi người chơi không thể ra ngoài khu vực quy định, vì vậy họ phải thăm dò xem sân vườn của toà lâu đài này có nằm trong phạm quy hoạt động hay không.
Trần Phong sau khi mở cửa thì thấy một khoản sân bên ngoài, không phải là đất đá giống hôm qua, mà màn chơi đã thêm vào một sân vườn đẹp đẽ, phía xa vẫn là hàng rào bao bọc, nhìn những bông hoa nở rộ bên ngoài Trần Phong quyết định bước ra.
Hồi hợp, lo sợ nhìn từng cử động của Trần Phong đến khi thấy anh ấy vẫn an toàn đứng bên ngoài cửa thì Mạnh Luân thở phào nhẹ nhỏm, không ngờ anh lại có thể lo lắng đến vậy vì một người mới nhận biết không lâu này, mặc dù hai người rất thân mất với nhau nhưng chưa đến mức lo sợ thế này.
“Luân, không sao ra đi.” Trần Phong xoay người cười khẽ với Mạnh Luân rồi dũi tay ra.
Mạnh Luân nắm lấy tay Trần Phong rồi bước đến bên y, theo sau Kỳ Việt cùng Ngọc Quan cũng đi ra.
“A, lo lắng thật, lần đầu tôi thấy người gan dạ như anh.” Ngọc Quan nhìn Trần Phong cảm than, nếu như ngoài đây không thuộc màn chơi thì chết chắc rồi.
“Ừm, nhưng không có lần sau đâu.” Mạnh Luân nhìn chằm chằm Trần Phong khô khốc nói, anh không muốn trải nghiệm sự lo sợ ấy lần nào nữa.
Bên ngoài toà lâu đài là một khu vườn đầy màu sắc rực rỡ, khác với sự tâm tối bên trong, bên ngoài này là một thế giới riêng biệt, những bụi hoa xinh đẹp, những cành cây xanh mướt, những sợi dầy leo cuốn quanh hàng rào.
“Thật đẹp.” Ngọc Quan nhìn xung quanh không khỏi thốt lên.
“Nhưng không có sức sống, giống như một bức tranh.” Kỳ Việt lắc đầu, dù đẹp những không thể cảm nhận được sự thoải mái của thiên nhiên.
“Ngoài đây không có manh mối nào cả.” Đi xung quanh, Mạnh Luân thở dài.
“Chắc ngoài đây chỉ xem như quyền sở hữu của trò chơi thôi.” Trần Phong vuốt mặt Mạnh Luân.
“Ừm.” Tươi cười làm lành Trần Phong gật đầu rồi cầm tay Mạnh Luân kéo đi.
Bốn người từ phía trước toà lâu đài đi ra phía sau, rồi đi ngược vòng lại đến khi chuẩn bị đến cửa ra vào thì nghe những tiếng kêu gào ghê rợn.
Những con quạ không biết từ đâu bay đến ngập cả bầu trời xung quanh toà lâu đài, ánh sáng cũng vì vậy mà bị che khuất.
“Vào trong thôi, không biết chuyện gì đang xảy ra.” Kỳ Việt kéo Ngọc Quan tăng nhanh bước chân.
Trần Phong cùng Mạnh Luân nhìn nhau rồi cũng đi nhanh theo.
Cánh cửa đóng lại ngăn chặn tiếng kêu bên ngoài, không để bốn người thả lỏng thì thấy phía trong tòa lâu đài có người đang đi lại, với ánh sáng ít ỏi thì không thể thấy rõ ràng được.
Bốn người căng thẳng nhìn bóng người đang từ từ đến gần thì ‘xoảng’ một âm thanh phát ra giống như thứ gì rớt xuống vỡ nát ra, bóng người theo đó cũng dừng lại, lúc này một giọng nói chói tai vang lên.
“Á, làm gì vậy mấy người làm gì vậy, ai gạt chân tôi.”
“Không, không có chúng tôi không có.”
“Là chúng mày đúng không, chúng mày cố tình làm tao ngã đụng vào thứ này đúng không.”
Tiếng tranh chấp càng lúc càng lớn, một bóng người bỗng bật dậy nhào vào bên cạnh, Mạnh Luân nhìn thấy mà ngỡ ngàng không thôi, thì ra trước mặt bọn họ đến bốn người đang đi đến nhưng lại chỉ có thể thấy được một bóng người.
“Đi lại xem sao.” Ngọc Quan nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Mạnh Luân cũng gật đầu đồng ý.
Bốn người đi lại gần thì thấy Miêu đang xô đẩy Anna, như muốn đẩy được cô vào bức tượng phía đối diện, nhưng Jes cùng Long đã đứng kéo lại, muốn ngăn cản nên dù Miêu có cố gắng đẩy nhưng vẫn không được, vì vậy cô ta luôn kêu gào, vẻ mặt đầy căm hận.
“Dưới chân.” Trần Phong nhỏ giọng nỏi.
Mạnh Luân theo tiếng nói mà nhìn xuống, bức tượng được để ở đó để trưng bày đã vỡ nát, mảnh vỡ không bắn khắp nơi mà gôm lại xung quanh nó, càng nhìn Mạnh Luân càng ngửi thấy được một mùi hương rất thơm, rất ngọt.
“Thơm quá.” Ngọc Quan thốt lên rồi từ từ tiến về phía bức tượng vỡ.
Kỳ Việt chỉ nhìn qua bức tượng liền rời mắt nên khi thấy hành động kỳ lạ của Ngọc Quan liền nhanh tay chộp lại, ôm chặt.
“Xoay đầu cậu ấy đi, bức tượng này có vấn đề.” Nhìn hành động càng lúc càng gây rắc của ba người phía trước rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề, Mạnh Luân vội nói.
Kỳ Việt không nói gì chỉ xoay người Ngọc Quan, cho mặt cậu úp vào lòng ngực mình.
“Sao vậy, Việt.” Ngọc Quan kỳ lạ hỏi khi thấy Kỳ Việt ôm mình.
“Không có gì.” Kỳ Việt lắc đầu nhưng cũng không có ý định buông tay.
Cuộc tranh chấp vẫn còn diễn ra bốn người đứng hồi lâu nhưng không ai để ý tới, Mạnh Luân cảm thấy còn hai ngày nữa nếu như cứ dây dưa như vậy thì không ổn chút nào liền nhìn Trần Phong.
“Em có ý gì nào.” Thấy Mạnh Luân nhìn, Trần Phong lưu manh hỏi.
Trần Phong thấy không ổn liền cười trừ rồi nhanh chóng đi lại kéo hai bên ra.
“Mày làm cái gì đó, không phải chuyện của mày.” Bị kéo ra Miêu tức giận hét lớn.
“Còn thời gian hai ngày, tôi không định để cả đám chết hết, khôn hồn thì yên đi.” Trần Phong đến liếc mắt cũng không làm chỉ nhìn Mạnh Luân rồi bước chân đi.
Mạnh Luân cũng đi theo khi ngang qua Anna cùng Jes liền nói “Đi thôi.”
Sáu người cùng nhau đi lên cầu thang để lại phía sau là âm thanh đầy tức giận và ác ý khôn cùng của Miêu: “Tao sẽ không để tụi mày sống, nếu có chết phải kéo theo tụi mày.”
“Sợ quá.” Ngọc Quan nghe xong liền thè lưỡi giả bộ run rẩy.
Kỳ Việt khẽ cười rồi rõ nhẹ đầu Ngọc Quan: “Đừng giỡn.”
“Cảm ơn.” Anna đi theo phía sau khẽ nói.
“Chúng tôi không cứu cô, chỉ là chúng tôi cần người để thăm dò mà thôi.” Mạnh Luân thản nhiên nói.
Nghe vậy Anna cũng không nói gì nữa, sáu người mạnh ai về phòng náy trong sự im lặng.
Vừa vào phòng Mạnh Luân liền nhảy lên giường đôi mắt híp lại, không hiểu sao hiện tại anh lại rất buồn ngủ, giống như trúng phải thuốc mê vậy, cả người rã rời.
“Ngủ đi.” Trần Phong leo lên giường ôm Mạnh Luân vào lòng khẽ nói.
“Ừm.” Nhẹ nhàng đáp lại Mạnh Luân từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trên chiếc giường nhỏ hai thân ảnh rúc vào nhau, khuôn mặt ngủ say đầy an tường, ấm áp.