Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh

Chương 7



Chín giờ sáng, Thẩm Nghị tới đơn vị, treo áo vest lên móc, theo thói quen xắn ống tay áo lên. Lý bí thư báo cáo đến một nửa thì hắn gõ bàn một cái, nói: “Khoan đã, tiểu La đâu?”

Lý bí thư còn chưa kịp mở miệng, La Trạm đẩy cửa tiến vào, “Chủ tịch, tôi đây. Tôi vừa ra ngoài nhận điện thoại.”

La Trạm khéo léo nhận lại bản báo cáo của Lý bí thư, ra hiệu cho cô ra ngoài trước, chờ cô đi rồi mới nói: “Chủ tịch, tiệm hoa gọi tới nói là hôm nay thiếu gia nhà họ Lam không ra nhận hoa. Cậu shipper gọi điện cho tôi hỏi có thể cho người khác thay mặt nhận không, tôi nói ok nhưng tốt nhất hỏi xem vì sao thiếu gia nhà họ Lam không tự ký nhận. Về sau cậu đó nói là người giúp việc giải thích rằng thiếu gia bị bệnh.”

Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn La Trạm một chút, “Bệnh rồi?”

“Vâng, nói là bệnh thương hàn, không tiện gặp người khác, còn nói về sau hoa cũng đừng tặng nữa.”

“Được, cậu ra ngoài trước đi.”

La Trạm trước khi ra cửa lại hỏi: “Chủ tịch, vậy có tặng hoa nữa không?”

Thẩm Nghị suy nghĩ một chút: “Hoa thì thôi, ngày mai bắt đầu tặng trái cây organic.”

La Trạm sau khi ra ngoài, Thẩm Nghị nhắn Lam Đa Đa hỏi cậu làm sao vậy, nhưng không có hồi âm. Lam Đa Đa lúc này mới từ bệnh viện về nhà, đồng thời bởi vì tâm lý lẫn si.nh lý bị đả kích quá lớn, còn chưa sờ tới điện thoại. Cậu khoá chặt cửa phòng, vẻ mặt như bị cả thế giới lừa bán.

“Con à, con còn chưa ăn gì đâu, tốt xấu gì cũng ăn một chút cháo đi này.”

“Con không ăn.”

Triệu Mộng Khiết hỏi chồng, “Sao? Nó ăn tí nào không?”

Chồng bà thở dài, “Cửa còn chẳng mở, chắc là nó sợ thật rồi.”

Triệu Mộng Khiết nhớ lại thảm cảnh trong bệnh viện, nhất thời đau đầu cười khổ: “Lớn tướng như vậy, lần đầu châm cứu, cũng khó trách. Cơ mà bác sĩ nói ít nhất phải châm cứu 3 tuần, anh xem giờ nó đã sợ như thế, về sau phải làm sao đây?”

Lam Gia Thụy cũng đau đầu, thằng con vì trúng gió mà méo mặt, không dám đi dạy. Ông có thể dạy thay cũng được. Nhưng méo mặt mà không kịp thời trị liệu thì khả năng cả đời này không thể nào hồi sinh vẻ đẹp được.

Triệu Mộng Khiết cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Thực sự không được thì đành phải lừa nó vào viện thôi. Chữa khỏi đã rồi tính.”

Từ đó trở đi, Lam Đa Đa bắt đầu trải nghiệm sinh hoạt khổ ải – mỗi ngày bị lừa đến bệnh viện để châm cứu. Mẹ cậu bày đủ trò, nào là bố cậu đột nghiên ngất, nhà cậu đột nhiên phá sản, cuối cùng đánh bài gì Lam Đa Đa cũng không tin nữa. Đôi vợ chồng hết cách, lại quay lại với chuỗi ngày giằng co thể lực.

Vừa hơn 7h30, Triệu Mộng Khiết và chồng đứng ngoài cửa phòng cậu, hô, “Đa Đa, dậy chưa? Tranh thủ xuống lầu ăn cơm.”

Lam Đa Đa đẩy hết tất cả những đồ vật có thể dịch chuyển trong phòng tới sát cửa, chồng thành một đống, “Không! Con đi ra mẹ lại bắt con đi bệnh viện!”

Lam Gia Thụy thở dài, “Châm cứu trước mắt là cách an toàn nhất hữu hiệu nhất rồi. Nghe lời, ra đây đi đã, hôm nay cả bố cả mẹ đi cùng còn không chịu à?”

Lam Đa Đa cầu xin, “Bố, mẹ, cầu xin bố mẹ đấy, con không muốn châm cứu, mua thuốc cao đi, bà dì bên hàng xóm không phải nói là dán thuốc cao cũng được đấy sao?”

“Đến lúc đó nhỡ không hiệu quả, mặt méo suốt đời thì về sau phải làm sao?”

Đầu Lam Đa Đa ong một tiếng như chuông bị gõ, sợ hãi ngây người, hơn nửa ngày không lên tiếng.

Cặp vợ chồng bất đắc dĩ, chỉ hận mình không thể méo mặt thay con. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, sau đó người giúp việc đi lên, nói: “”Dạ thưa, bên ngoài có một vị khách đến.”

Lam Gia Thụy hoài nghi nhìn thoáng qua, cùng Triệu Mộng Khiết xuống lầu. Triệu Mộng Khiết vừa thấy là Thẩm Nghị, trong lòng lập tức cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn tươi cười hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, sao lại tới đây?”

Thẩm Nghị mấy ngày không thấy mặt Lam Đa Đa, điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng vô ích, tặng hoa quả thì người khác nhận. Hắn nhất thời không yên tâm lắm, liền tự mình tới xem. Hắn hỏi: “Chào chú, dì, xin hỏi Đa Đa có ở đó không vậy?”

“Cô khách khí quá, cứ gọi cháu là Thẩm Nghị được rồi ạ.”

Triệu Mộng Khiết trước kia cùng Thẩm Nghị tiếp xúc không nhiều, coi như gặp mấy lần cũng không tán gẫu gì, dù sao không có quan hệ lợi ích, nhưng lần này tán gẫu mới phát hiện người này không không giống như bà tưởng tượng cho lắm. Bà đi thẳng vào vấn đề: “Thẩm Nghị, cô nghe Đa Đa nói cháu muốn nhờ nó giúp một chút?”

Thẩm Nghị cười: “Không sai, cháu muốn nhờ vả em ấy ạ.”

Triệu Mộng Khiết gật đầu, “Cái này nó có nói với cô, nó không vui lòng lắm, nhưng nếu cháu có thể giúp cô giải quyết một vấn đề, cô chẳng những sẽ bảo nó giúp cháu, mà về sau cửa nhà họ Lam sẽ luôn rộng mở vì cháu, cháu thấy thế nào?”

“… Giúp việc gì ạ?”

“Đa Đa mấy ngày trước trúng gió, mặt méo phải châm cứu, nhưng nó sợ quá nên mới được mấy hôm đã sống chết không chịu đi nữa, cô chú khuyên cũng vô ích. Nếu cháu có thể bắt nó đi châm cứu đến khi mặt hoàn toàn khỏi hẳn thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.”

“Không thành vấn đề.” Thẩm Nghị không cần suy nghĩ, đứng dậy hỏi: “Đa Đa giờ đang ở đâu ạ?”

Mấy người lên lầu, Triệu Mộng Khiết chỉ vào cửa phòng đứa con, “Chỗ này.”

Lam Đa Đa lúc này đang ngồi trên giường nghĩ xem làm thế nào để không ra khỏi cửa mà vẫn khỏi bệnh, hoàn toàn không biết trong nhà có khách.

Thẩm Nghị nhìn thoáng qua cửa phòng, hỏi, “Lát nữa nếu cháu bất cẩn thận nhỡ làm hỏng đồ trong nhà thì…”

Triệu Mộng Khiết nói: “Chỉ cần không làm tổn thương Đa Đa, cái khác không sao cả.”

Thẩm Nghị gật đầu, lập tức ghé vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, sau đó hắn lui ra sau một bước. Lam Gia Thụy và Triệu Mộng Khiết mở to mắt nhìn kĩ để ghi nhớ phương pháp về sau học theo, bỗng thấy hắn “rầm!” một cái đá bay cửa phòng!

“Aaaa!” Lam Đa Đa nhìn thấy Thẩm Nghị, hoảng sợ che mặt, “Thẩm, Thẩm… Anh Thẩm anh anh… sao lại tới đây??!”

“Tới thăm em một chút.” Mặc dù Lam Đa Đa che rất nhanh, nhưng Thẩm Nghị nhìn nhanh hơn, liền thấy gương mặt kia lệch sang phải, đơn giản phải nói là… kinh dị. Lam Đa Đa trong lòng hốt hoảng không chịu được, “Bố, mẹ, sao lại để anh ta vào đây chứ!!!”

Lam Gia Thụy và Triệu Mộng Khiết mãi mới hoàn hồn, nghe vậy đồng thanh trả lời: “Không phải tại con quá bướng sao!”

Thẩm Nghị lúc này đã tới cạnh Lam Đa Đa, hơi dùng sức kéo cái tay đang che mặt của cậu ra, xem xong rốt cuộc nhịn không được, trầm thấp cười khùng khục một hồi, sau đó nói với cậu: “Sao lần nào gặp em cũng hài như vậy chứ?”

Lam Đa Đa nghĩ, đằng nào cũng đã bị nhìn thấy rồi, mặt mũi mất hết rồi, liền dứt khoát ngửa mặt căm hận nhìn Thẩm Nghị: “Xem xong chưa, giờ anh có thể đi rồi!”

Thẩm Nghị nói: “Đi bệnh viện đi.”

Lam Đa Đa quay ngoắt đi, “Không! Muốn đi thì tự anh đi đi!”

Thẩm Nghị lần này không nói hai lời, không cần cảnh báo trước, hắn khẽ khom lưng, trực tiếp khiêng Lam Đa Đa lên vai!

“A!” Lam Đa Đa giật nảy mình, bắt đầu giãy dụa, “Anh Thẩm anh mau thả tôi xuống! Anh không thể làm thế được! Bố, mẹ, bố mẹ làm gì đi chứ? Không thể nào! Anh Thẩm mau buông tôi ra! Tôi không đi!”

“Không đi thì cứ để cái mặt vậy sao? Đừng nháo!”

Thẩm Nghị cõng cậu xoay đi che mắt hai vị phụ huynh rồi len lén bóp một cái vào mông Lam Đa Đa, sau đó quay đầu hỏi Triệu Mộng Khiết, “Cô à, xin hỏi trước đó cô chú cho em đi viện nào?”

“Học Viện Trung Y, khoa châm cứ, giáo sư Lý Thanh Lam.”

Thẩm Nghị gỡ từng ngón tay của Lam Đa Đa đang bám vào khung cửa, nói, “Nghe lời, châm cứu xong tôi lại chở em về nhà.”

Lam Đa Đa liều mạng giãy giụa, hô to: “Khôngggg! Anh Thẩm tôi không đi bệnh viện! Thả tôi xuống, cùng lắm thì tôi giả vờ làm bạn gái anh là được chứ gì mau buông ra không đi viện đâu mẹ ơi aaa! Bố, mẹ, cứu! Cứu… @#%#…!!!”

Lam Gia Thụy: “…”

Triệu Mộng Khiết: “…”

Thẩm Nghị tự mình lái xe đến, nên để Lam Đa Đa không thể giữa đường bỏ chạy, hắn cũng phải phí sức chín trâu hai hổ mới tới được bệnh viện. Trước khi xuống xe, cả người đã nóng đến không chịu được. Hắn dứt khoát tháo cà vạt ra, nhìn Lam Đa Đa, “Còn láo nháo nữa là tôi trói lại đó, không được quấy nghe chưa?”

Lam Đa Đa sợ đến mức nấc cụt, hai mắt đỏ bừng, như thể Thẩm Nghị mà thật sự túm cậu vào viện thì cậu sẽ thật sự khóc lên. Cậu gắt gao nắm chặt tay nắm cửa xe, “Anh Thẩm, tôi thật sự không muốn đi, châm cứu rất đau, mặt tôi toàn là kim, tôi sợ lắm. Anh chở tôi đi mấy vòng rồi về nhà, cứ nói với bố mẹ tôi là đã châm xong rồi đi, được không?”

Thẩm Nghị thật sự có chút mềm lòng, Lam Đa Đa co co rụt rụt trên ghế giống như con thỏ bị kinh hãi, nhìn đáng thương không chịu nổi, nhưng nghĩ đến nhất định phải kiên trì trị liệu, hắn lập tức lại gạt hết đồng cảm này nọ đi, nhảy xuống xe, xụ mặt hỏi, “Cậu muốn tự mình xuống hay là để tôi khiêng tiếp?”

Nhìn tòa nhà của bệnh viện, cậu vội vàng ôm chặt ghế, “Không đi!”

Thẩm Nghị kéo tay Lam Đa Đa, khựng lại, “Sợ thật sao?”

Lam Đa Đa dùng sức gật đầu.

Thẩm Nghị thấp giọng nói: “Hay là cậu gọi tôi một tiếng ông xã, tôi sẽ tha không khiêng cậu đi châm cứu.”

Lam Đa Đa đỏ bừng cả tai, nhỏ giọng nói: “Không, anh không khiêng thì cũng sẽ tìm cách khác bắt tôi tới đó, đừng tưởng tôi không biết!”

Thẩm Nghị bật cười, “Được thôi, đã vậy…”, Hắn bỗng nhiên bế cậu ra khỏi xe, “Đi thôi!”

“A!” Lam Đa Đa sợ ngã xuống, theo bản năng ôm cổ Thẩm Nghị, sau khi phản ứng lại mình đang làm gì mới vội thả tay ra, “Anh! Làm gì đấy? Ở đây đông người! ”

“Biết thế còn không chịu thành thật một chút?”

Lam Đa Đa tức giận không chịu được, nhưng biết mình không đủ sức giằng co với Thẩm Nghị, cậu liền nói: “Được thôi, châm thì châm! Chẳng qua tôi cảnh cáo trước, lát nữa anh đừng có mà hối hận!”

Thẩm Nghị trong lòng tự nhủ có cái gì mà hối với chả hận?

Kết quả vào phòng châm cứu chưa bao lâu, hắn đã nhận ra, thì ra hắn cũng có lúc hối hận…

Lam Đa Đa vừa vào liền ôm chặt tay Thẩm Nghị, yếu ớt nói: “Anh, đừng ra ngoài, anh ở đây cho tôi thêm chút dũng khí được không? Nếu không tôi sợ lắm.”

Thẩm Nghị hiếm khi thấy cậu ngoan như vậy, lại có vẻ đã chấp nhận số phận rồi, liền gật đầu nói: “Ừ, đừng sợ, tôi ở đây. ”

Sau đó, giáo sư Lý Thanh Lam liền lấy kim ra.

Kim thứ nhất: “Aaaaa!! Đau đau đau đau đau, họ Lý ông ông không thể làm thế được, áuuuu, đau quá!!”

Kim thứ hai: “Anhhhh, anh Thẩmmmm, cứu tôi! Đau đau đau, ối ối đừng đâm! Đừng đâmmmm!”

Kim thứ ba: “Anh Thẩm anh lừa tôi! Aaaa! Ngài Lý ông nội Lý xin đừng dùng cái kim dài nhất đó, tôi tôi tôi… Hôm qua rõ ràng ông đã nói hôm nay châm ít hơn mà, ối ối mẹ mẹ mẹ ơi…”

Lúc đầu người xếp hàng đều ở bên ngoài, lúc này đều chen nhau ló đầu vào xem, có lớn có nhỏ, tất cả đều nhìn Lam Đa Đa, muốn cười lại ngại, chỉ có một người nhịn không được vỗ vỗ vai Thẩm Nghị, vẻ mặt đồng cảm: “Đó thật sự là em trai anh đấy à?”

Thẩm Nghị nghĩ thầm, ông đây đời này chưa từng mất mặt như thế này, còn ngại mất mặt thêm lần nữa sao? Thế là hắn cười quay đầu, “Ừm, dạy không được đâm hư, đã khiến cậu chê cười.”

Người hỏi khẽ run rẩy, “Ặc, ha ha ha...”

Thẩm Nghị thấy mặt Lam Đa Đa ghim thật nhiều châm, còn hung ác nhìn hắn, còn phất tay xua đuổi hắn. Một đứa bé đang xếp hàng bỗng đi qua lắc lắc tay áo Lam Đa Đa, tỏ vẻ thương lượng: “Anh gì ơi, hay là từ mai để em vào châm cứu trước cho. Lúc đầu em không sợ, nghe anh kêu xong mà phát sợ rồi.”

Lam Đa Đa co quắp mặt mày, “Mai anh còn lâu mới đến!”

Đứa bé khóc không ra nước mắt, “Nhưng hôm qua với cả hôm kia anh cũng nói như vậy mà.”

Lam Đa Đa: “…”

- -----oOo------