Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 20: Không Sống Nổi



Cung gia.
Cung Thanh Hạ ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt là những món Cung mẫu chuẩn bị cho nàng, gồm có Sanwich rau quả, thịt bò nướng, salad.
Tuy rằng về nước đã một thời gian, nhưng nàng vẫn quen ẩm thực của Anh Quốc, nếu như người một nhà cùng ăn hoặc khách đến nhà, Cung mẫu sẽ không đặc biệt làm theo sở thích của nàng, nhưng đêm nay chỉ có mình nàng dùng bữa, Cung mẫu cũng chiều theo sở thích của con gái.
Cung Thanh Hạ cầm miếng bánh Sanwich cắn một miếng, vừa nói rằng, "Mẹ, làm thêm một phần bánh khoai tím nữa."
Cung mẫu đang định cởi cạp dề, ngưng tay lại, "Phải thức đêm sao ?" Cơm tối còn chưa ăn xong, đã lo món tráng miệng rồi.
Cung Thanh Hạ cũng không trả lời, Cung mẫu cũng không truy hỏi, lại buộc tạp dề lại, bắt đầu nấu nướng, dù sao ngày mai cũng là Chủ Nhật, Cung Thanh Hạ cũng không cần đi làm.
"25 phút nữa là được rồi," sau khi bỏ bánh khoai tím vào chõ, Cung mẫu cởi tạp dề xuống, "Aizzz ! Mẹ không biết kiếp trước nợ con gì nữa ? Không trách người ta nói, trẻ con là quỷ đến đòi nợ a !" Vừa nói vừa đấm đấm sống lưng.
"Ân !"
Sau khi hấp xong bánh khoai tím, Cung Thanh Hạ mở vung lấy bánh khỏi chõ, kết quả bị bỏng tay, hít vào một ngụm khí lạnh, vẩy vẩy tay. Nàng sống trên thế gian này 24 năm qua, chưa từng động tay làm việc như này, hôm nay là lần đầu tiên trong đời a.
Học theo dáng vẻ Cung mẫu từng làm, đem bánh khoai tím cắt thành 4 lát, bỏ từng lát vào đĩa, để vào trong mâm, suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống mở tủ bếp, dùng muôi lấy rau trộn giấm trong vại ra, tỉ mỉ cắt thành từng lát, trình bày rau trộn cùng bánh khoai tím lên mâm thật đẹp, sau đó rót thêm một ly sữa bò.
Đem bánh khoai tím, rau trộn giấm, sữa bò cùng đi lên lầu.
Hóa ra phòng ngủ của tỷ tỷ là như này ............
Sở Ấu Cơ ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn lướt qua phòng ngủ, đánh giá một lượt, ánh mắt chăm chú nhìn đèn chùm thủy tinh sáng lấp lánh trên trần -------- vốn là giả vờ thiếp đi trong xe, chỉ là muốn tỷ tỷ ôm mình xuống xe, không nghĩ tới lại được Cung Thanh Hạ đưa về nhà, còn cho ngủ trên giường của nàng, thực sự là niềm vui bất ngờ.
.............. Có tiếng bước chân đi tới !
Sở Ấu Cơ như tiểu bạch thỏ, vểnh tai cảnh giác nghe ngóng, lập tức nằm xuống, kéo chăn che người, nhắm mắt giả bộ ngủ. Nữ vương trọng sinh: Điện Hạ thỉnh cúi đầu.
Quả nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường, mùi thơm quen thuộc thoang thoảng bên mũi.
Cứ nghĩ rằng tỷ tỷ tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, nhưng Cung Thanh Hạ đi tới gần giường chợt dừng lại, đứng yên mấy phút rồi rời đi.
Ơ ? Tỷ tỷ sao lại đi rồi ?
Sở Ấu Cơ tò mò mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối om -------  đèn chùm trên trần đã được tắt đi, chỉ có ánh đèn ngủ bên giường, hơn nữa rất mập mờ.
Trong lòng dâng lên một cỗ mất mát, Sở Ấu Cơ chu miệng oan ức, lúc này mới để ý đến bụng reo 'ục ục'.
Đến lúc này nàng mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối .......... Đói bụng, lại ở một mình trong phòng, quả thực là một trải nghiệm chẳng dễ chịu chút nào ........... Buồn rầu nghĩ, đầu nhỏ bất giác nghiêng sang một bên, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua đầu giường, ánh mắt sáng lên --------- khay thức ăn này trước đây không có, đúng rồi, nhất định là vừa nãy tỷ tỷ mang lên.
Trở mình một cái, bò sang, nhìn kỹ, bên dưới khay đè một tờ giấy ------ "Tỉnh dậy, đói bụng có thể lót dạ.'
Hóa ra vừa nãy tỷ tỷ mang đồ ăn lên cho mình.
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ấu Cơ thoáng chốc cười tươi như hoa, ngồi vào mạn giường, chiếu ánh đèn cho sáng hơn một chút, trên khay là bánh khoai tím, rau trộn giấm, còn có một ly sữa bò được bày trí rất đẹp mắt, cầm dao nĩa cắt lấy một miếng bánh khoai cho vào miệng, thật là ngon miệng.
Khoảng chừng 5 phút sau.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Ăn ngon không ?"
Sở Ấu Cơ đang bưng ly sữa uống, nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Thanh Hạ đang đứng ở cửa.
"............ Ân ?"
Cung Thanh Hạ đi tới, "Vậy, ăn nhiều một chút."
Sở Ấu Cơ máy móc gật đầu, "Ân !" Ở một góc độ nào đó mà nói, vẫn đang đờ ra chưa hiểu gì.
Cung Thanh Hạ ngồi xuống bên cạnh Sở Ấu Cơ, "Ngủ trên xe có thoải mái không ?"
Có bẫy ---- bất luận trả lời "Thoải mái" hay "Không thoải mái" đều biểu thị rằng không ngủ.
Sở Ấu Cơ chớp mắt, "........... Em thật sự ngủ thiếp đi, vào lúc ấy không biết sao rất mệt ......." Nói được một nửa mới phát hiện giấu đầu hở đuôi, liền nghẹn lời. Đến lúc này mới phát hiện ra ------ kỳ thực vấn đề này, tốt nhất cứ mở to hai mắt giả ngủ mới là đáp án tốt nhất.
Cung Thanh Hạ cười mỉm, lúc đặt câu hỏi cũng không nhìn Sở Ấu Cơ, lúc này tầm mắt vẫn đang nhìn chỗ khác, nghiêng người kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy hộp khăn giấy, rút ra một tờ, nhẹ nhàng lau sữa ở khóe miệng cho đứa bé, phát hiện môi đứa bé rất mỏng, vô cùng mềm mại.
Sở Ấu Cơ không hề chớp mắt, quan sát nét mặt Cung Thanh Hạ, xác định nàng không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nên phá vỡ sự im lặng này, liền chỉ vào khay thức ăn, "Rau trộn giấm là a di làm ạ ?" Rất nhiều nhà sẽ mua bên ngoài.
Cung Thanh Hạ gật gù, không biết làm sao lại nhắc đến chuyện cũ, "Tôi ở Anh Quốc, nhớ nhất là món rau trộn giấm này."
"Vậy nói là tỷ tỷ nhớ nhà a."
"....... Tôi không cảm thấy thế."
"Ân ......... Em chỉ nói bâng quơ một chút...."
"Có một số lời không thể nói bâng quơ."
".........." Sở Ấu Cơ hối hận, muốn cắn đầu lưỡi mình, cố gắng chuyển chủ đề, "Em rất thích ăn rau trộn giấm, màu sắc đẹp đẽ, vị cũng giòn, mùi vị thì hoặc ngọt, hoặc cay hoặc mặn.... mỗi người một vẻ.......màu đỏ kết hợp với màu xanh, nhai phát ra tiếng như Cung Thương Trưng Vũ ........"
"Công Thương Trưng Vũ ?"
"Là thang âm của Trung Quốc xưa, tương tự với âm 1,2,5,6."
"Chưa từng nghe qua......"
".............."
"Tranh thủ lúc còn nóng, ăn cho xong đi."
"Vâng."
Sở Ấu Cơ ăn bánh khoai tím xong, "Ừng ực ừng ực" uống hết cốc sữa bò, cười khúc khích với Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ lần thứ 2 rút ra tờ giấy, lau râu bạc trên môi Sở Ấu Cơ, "Đã muộn, ngủ đi." Đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Ấu Cơ kinh ngạc bật thốt lên, "Tỷ tỷ đi đâu ?" Trong giọng nói có chứa gào thét bi tráng.
Cung Thanh Hạ quay đầu lại, mỉm cười nói, "Em cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi, còn muốn người lớn ngủ cùng sao ?" Nói xong cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài, thuận tay khép cửa phòng lại.
Tại sao không ngủ cùng nhau chứ ?
Tại sao ?
Đến tột cùng là tại sao a ?
Hu Hu hu, nói như vậy, không bằng để mình ngủ phòng khách còn tốt hơn ...........
Sở Ấu Cơ đau lòng, lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng đạp chăn nằm lỳ trên giường.
Ngay vào lúc này cửa phòng ngủ bị bật ra, Cung Thanh Hạ quay lại.
Mùi thơm áp sát, Sở Ấu Cơ không nhúc nhích, lúng túng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Vừa nãy đi vội, tôi quên không mang khay đồ ăn ra."
Nhẹ như mây gió dặn dò một chút, Cung Thanh Hạ cúi người thu thập chén đĩa cùng dao nĩa.
Trước đây thì mong tỷ tỷ đừng đi, còn giờ phút này, chỉ mong tỷ tỷ đi nhanh một chút, thật muốn mở cửa sổ nhảy lầu -------- lúc mình xấu xí nhất lại bị nhìn thấy, nào còn mặt mũi nào sống trên đời này ?
Nhưng thế giới này đâu phải muốn gì là được ? Không hề có tiếng bước chân nào rời đi.
.......... Lẽ nào tỷ tỷ sớm đã rời đi ? Mình không để ý sao ?
Sở Ấu Cơ nghi hoặc, vén tóc đang che mặt ra, phát hiện Cung Thanh Hạ vẫn đang nhìn mình, nụ cười vẫn đang nở trên môi.
Thật không thể sống nổi.
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ thoáng chốc đỏ bừng, làm thành tư thế che tai khi nghe sét đánh, chui đầu vào trong chăn -------- Ấu Ấu đã chết, mời tỷ tỷ đi ra.
Nhưng một lát sau, mùi thơm càng ngày càng gần, Cung Thanh Hạ  kéo chăn đang che mặt Sở Ấu Cơ xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng, man mát đặt lên trán Sở Ấu Cơ.
................................
Đợi đến khi Sở Ấu Cơ chớp mắt, đã không thấy bóng dáng thanh lệ kia đâu.