Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 82: Trong Cũi 2





Vốn là  Minh Trúc Ngữ  muốn bao toàn bộ vũ trường của khách sạn vào buổi tối cuối cùng, muốn cùng Lâm Dịch Huyên hưởng thụ hai người 1 thế giới, Lâm Dịch Huyên đến đúng hẹn ------- đi theo phía sau Diêu Nhữ Ninh.
Minh Trúc Ngữ cười cười, trong lòng tràn đầy chua xót, "Huyên, chúng ta thật sự không thể trở về như trước đây sao ?" Hiểu tính cách của Lâm Dịch Huyên ------- đã nói một lần sẽ không nói lại lần nữa, trong con ngươi bay lên ý cười long lanh, "Tuy rằng đã biết tâm ý của em, nhưng tôi vẫn cảm thấy không cam lòng." Dường như đang nói đùa, lại giống như đang nói thật, lời còn chưa dứt, nhìn thấy phía sau Diêu Nhữ Ninh còn có hai người: Cổ Lệ Tiệp cùng Cung Thanh Hạ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Lâm Dịch Huyên cười tít mắt, bàn tay xanh ngọc vỗ lên vai Minh Trúc Ngữ, "Càng đông càng náo nhiệt."
Minh Trúc Ngữ lắc đầu cười khổ, "Sao tôi lại cảm thấy mọi người đến như muốn đuổi tôi đi vậy ?"
Lâm Dịch Huyên nhíu mày, "Ngẫm lại những việc cô từng làm, đuổi cô đi đã là quá khách khí rồi."
Minh Trúc Ngữ nhún vai, "Nói cũng đúng."
Hai người nhìn nhau cười.
Đã từng yêu nhau tha thiết, vẫn có phần nào đó hiểu ngầm.
Năm người cùng ngồi xuống, Cung Thanh Hạ ngồi cách xa Lâm Dịch Huyên nhất, cơ hồ hai người cách xa nhau cả một dải ngân hà, trong bữa tiệc, những người khác chuyện trò vui vẻ, Cung Thanh Hạ lại làm vẻ mặt lãnh đạm xa cách --------- trên thực tế, nàng không biết phải lấy vẻ mặt nào đối mặt với Lâm Dịch Huyên, đơn giản là làm ra vẻ mặt thường ngày.
Lâm Dịch Huyên nhìn thấy, trên mặt không chút biến sắc, nghĩ thầm, lúc này còn làm vẻ băng lãnh như vậy ? Phải để tôi bảo Diêu Nhữ Ninh mời cô tới cô mới tới, không hiểu chuyện như vậy, chỉ sợ bình thường bắt nạt Ấu Ấu nhà tôi không ít.
Uống hai vòng rượu, âm nhạc vang lên, bốn người để ly rượu xuống, đi vào sàn nhảy, ánh sáng lung linh, thỏa thích tùy ý.
Cung Thanh Hạ vẫn ngồi im tại chỗ, cụp mắt uống rượu một mình, sau đó bị ánh sáng sàn nhảy hấp dẫn, chậm rãi nhìn sang,  trong tiếng nhạc xập xình, ánh đèn lung linh, kỹ thuật nhảy của Minh Trúc Ngữ cùng Diêu Nhữ Ninh vô cùng điêu luyện, có điều, Cổ Lệ Tiệp cùng Lâm Dịch Huyên cũng chẳng kém cạnh, kỳ thực không cần ánh đèn chiếu vào, 2 nàng vẫn là điểm sáng trên sàn nhảy, đặc biệt là Lâm Dịch Huyên,có thể nàng không phải là nữ nhân hoàn hảo, nhưng tuyệt đối là nữ nhân trong nữ nhân, cũng chỉ là cử chỉ nhún nhảy, nhưng cử chỉ của nàng vừa tao nhã, lại cuồng dã, không người nào có thể sánh bằng....
Tuy rằng tầm mắt rất khó dời, Cung Thanh Hạ vẫn hạ thấp lông mày, thở dài, nâng ly rượu uống cạn một hơi.
Cổ Lệ Tiệp yên lặng rời sản nhảy, ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, tự rót rượu cho mình, bưng lên uống một hớp, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dịch Huyên trong sàn nhảy, biểu hiện si mê.
Cung Thanh Hạ liếc nhìn nàng một cái, "Nhanh mệt vậy sao ?" Cô không giống như người có thể lực kém như vậy...........
Giọng nói của Cổ Lệ Tiệp như truyền tới từ nơi xa xôi, "Ngỗ ngược của nàng, tùy hứng của nàng, quyến rũ của nàng, vẻ đẹp của nàng, tao nhã của nàng, khí chất từ trong xương cốt của nàng, còn có kỹ thuật nhảy vô cùng cuốn hút, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân ......."
Cung Thanh Hạ ngắt lời Cổ Lệ Tiệp, "Tôi không biết cô cũng có tài làm thơ như vậy."
Cổ Lệ Tiệp đang từ cõi mê tỉnh lại, đưa tay nhìn đồng hồ một cái, nói thầm một tiếng, "Tiểu Kiều đang làm gì ? Đến giờ còn chưa tới ?"
"Tiểu Kiều ?" Là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại như câu trần thuật, "Nàng cũng tới ?"
Đang nói, một nữ nhân xinh đẹp mặc dạ phục xanh lam đẩy cửa đi tới, liếc mắt đầy hứng thú nhìn về phía sàn nhảy, vẩy vẩy tóc dài, đi vào sàn nhảy, đạp chân múa tay, xoay vòng mấy cái đi tới bên cạnh Lâm Dịch Huyên, không biết là nàng đang nhảy hay đang múa võ, chứ nói chi đến tên vũ đạo ? Nhưng quá mức kiều mị, làm người hoa mắt, đầu choáng mắt hoa, cướp đi không ít danh tiếng của Lâm Dịch Huyên.
Lâm Dịch Huyên dùng ánh mắt tán dương Chu Tiểu Kiều, "A, Hoàng hậu giá lâm."
Chu Tiểu Kiều cũng cười, "Vậy cô nên quỳ gối trên đất a."
Nàng biết chuyện Lâm Dịch Huyên 'tỉnh lại' từ Cổ Lệ Tiệp, khiếp sợ tột đỉnh, tính cả hai đời gộp lại, đây là chuyện làm nàng kinh hãi nhất, vốn buổi sáng nàng lái xe đến đoàn kịch 《 Xuân Thu nơi đây 》 làm cố vấn ------- đối với người có kinh nghiệm mấy chục năm sinh sống trong cung đình như nàng, công việc này dễ như trở bàn tay, nàng cũng chẳng thiết tha, bất quá là do Sở Ấu Cơ nhờ nàng, mà nàng chưa bao giờ từ chối bất cứ thỉnh cầu gì của Sở Ấu Cơ, vừa mới lái xe trở lại.
Về phần tại sao từ đầu nấm biến thành tóc dài bồng bềnh, đó đương nhiên là đội tóc giả, sở dĩ để tóc ngắn, một mặt là để kháng nghị trưởng bối trong nhà quá khắt khe, mặt khác chính là tiện cho việc đội tóc giả ----------- đội tóc giả phải trùm ra ngoài, ép tóc thật bên trong, vì vậy kiểu tóc ngắn sẽ có ưu thế hơn.
Đây mới thật sự là điểm sáng trên sân khấu a .......
Một tay Cổ Lệ Tiệp bưng rượu, một tay giữ quai hàm nhìn Chu Tiểu Kiều, gò má chợt hiện lên tầng phấn hồng, cũng không phải vì giữ quai hàm lâu.
Cung Thanh Hạ nhìn hai người chói mắt trên sàn nhảy, không hề thở dài, mà muốn thổ huyết ------ vốn là định chiếm chút cảm tình tốt, cùng với ủng hộ từ phía Lâm Dịch Huyên, bây giờ Chu Tiểu Kiều nhảy với Lâm Dịch Huyên như vậy ......... Tuy rằng cắn đứt lưỡi nàng cũng không chịu thừa nhận ------- nhưng Chu Tiểu Kiều này vẫn làm cho nàng có chút kiêng kỵ .......
Sau khi bốn người nhảy tận hứng xong, xuống khỏi sàn nhảy, ngồi xuống uống rượu, Chu Tiểu Kiều ngồi đối diện với Cổ Lệ Tiệp, đưa tay lên định tháo tóc giả xuống thì bị Cổ Lệ Tiệp ngăn lại -------- Cổ Lệ Tiệp  nhớ rất rõ Chu Tiểu Kiều làm cách nào lấy linh hồn nàng, đó là lúc Chu Tiểu Kiều mặc áo sườn xám cầm ô giấy dầu đứng ở dưới mưa .............. Sau đó là lúc này, Chu Tiểu Kiều đưa tay tháo tóc giả như ngả mũ xuống, làm cho mắt nàng chỉ muốn rớt xuống.
"Dừng, đừng phá vỡ khung cảnh này."
Không nghĩ tới Chu Tiểu Kiều ngẩn ra, đến lúc hiểu được, không khỏi cười thành tiếng, "Được rồi, tôi để nguyên là được chứ gì ?" Nói xong chỉnh lại tóc tai đang lộn xộn.
Cổ Lệ Tiệp cúi đầu, bưng ly rượu lên uống, không nói gì nữa, gò má phấn hồng lại càng thêm ửng đỏ.
Minh Trúc Ngữ nhìn về phía Chu Tiểu Kiều, "Vị này chính là ?" Trong mắt ánh lên ngọn lửa nhỏ.
"Minh đại tiểu thư không quen biết tôi, nhưng tôi đối với Minh đại tiểu thư như sấm bên tai," Đối mặt với Minh bang chủ trong truyền thuyết, Chu Tiểu Kiều thong dong đứng lên nói, "Tại hạ họ Chu, tên Tiểu Kiều, là Ấu Cơ ......." Vốn muốn nói 'Là lão sư của Sở Ấu Cơ', nhưng nói được một nửa đổi thành, 'Bạn của Sở Ấu Cơ." Nói xong vẫn cảm thấy không đúng, lập tức bổ sung, "Nói chính xác, tôi với Sở Ấu Cơ có chút tình cảm trên tình bạn."
"Ân." Minh Trúc Ngữ gật đầu, lại gật đầu nói, "Thì ra là như vậy."
"Không sai," Lâm Dịch Huyên phụ họa, "Nàng là bạn thân từ lâu của Ấu Cơ, tình cảm tốt đến nỗi không có điều gì giấu nhau." Đảo mắt qua Cung Thanh Hạ, giơ ly rượu lên, "Hôm nay là tiệc tiễn biệt Trúc Ngữ, mọi người kính Trúc Ngữ một chén."
Sáu người nâng chén, uống một hơi cạn sạch, lật ngược ly rượu lại, tỏ ý đã cạn sạch.
Lúc ra về, Diêu Nhữ Ninh, Cổ Lệ Tiệp và Chu Tiểu Kiều vây xung quanh Lâm Dịch Huyên, Cung Thanh Hạ đi phía sau cùng.
"Cái kia, " Lâm Dịch Huyên bỗng dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Cung Thanh Hạ, "Cung Phấn ?"
"Hả ?" Cung Thanh Hạ sửng sốt một chút, bước lên trước một bước, có chút lo lắng, "Ngài gọi tôi ?" Không biết nên gọi 'Tỷ tỷ' hay là 'A di', đơn giản là dùng kính ngữ phổ thông.
"Em biết năm ngoái Ấu Cơ mấy tuổi không ?"
Cung Thanh Hạ hơi sững sờ một chút, ".......16."
"Năm nay ?"
Cung Thanh Hạ ngẩn người lần 2, "..........17."
Lâm Dịch Huyên gật gù, "Rất tốt." Quay lưng rời đi.
Diêu Nhữ Ninh làm vẻ khó xử, nhìn Cung Thanh Hạ một chút, đi theo.
Chu Tiểu Kiều làm vẻ mặt 'Tôi rất muốn cười to', Cổ Lệ Tiệp thì cười tít mắt, lại làm ra vẻ mặt áy náy như --------- 'Tôi không giúp cô việc này được rồi, Bạo Quân', dắt tay Chu Tiểu Kiều cùng đi.
Cung Thanh Hạ đứng yên tại chỗ hồi lâu, lúc bước đi, vẻ mặt có chút tái xanh, lúc lấy xe còn đá một cước vào xe mới ngồi vào chỗ, một khắc sau, Hắc Kỳ Lân phóng như tên lửa trên đường, hòa vào bóng đêm.
Biết con gái tôi là trẻ vị thành niên mà còn quan hệ cùng nàng.
Đó là ý sâu xa của Lâm Dịch Huyên.
Lâm Dịch Huyên phản đối quan hệ của mình với Ấu Cơ.
Mà nàng ở trước mặt bao nhiêu người nói mình như vậy -------- dáng vẻ ngây ngốc vừa rồi của mình thật là thảm bại.
Một tay Cung Thanh Hạ cầm vô lăng, một tay để lên môi, khẽ cắn ngón trỏ, lệ lấp lóe trong mắt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, vô cùng đau đớn -------- nàng không muốn mất Ấu Cơ, dưới bất cứ tình huống gì cũng không muốn mất đi Ấu Cơ.
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Sở Ấu Cơ nhận được tin nhắn của Cung Thanh Hạ.
"Tôi đang ở trước cổng trường chờ em."
Tiểu nữ sinh không khỏi cười tít mắt, nhất định là tỷ tỷ nhớ mình rồi .........
Đem câu nói của Lâm Dịch Huyên "Mẹ chưa đồng ý, không được đi gặp Cung Thanh Hạ." bỏ ra sau đầu, thu dọn sách vở thật nhanh, bước nhanh ra cổng trường, quả nhiên thấy xe của Cung Thanh Hạ đỗ trước cổng trường, đi tới, Cung Thanh Hạ mở xe, "Lên xe."
Sở Ấu Cơ vui vẻ ngồi vào vị trí phó lái, đến lúc xoay người nhìn Cung Thanh Hạ, phát hiện trên mặt người yêu là hàn băng bức người, không khỏi ôn nhu hoán một câu, "Tỷ tỷ ?", tỷ làm sao rồi ?
Cung Thanh Hạ chưa đáp lại, cũng không nhìn Sở Ấu Cơ chút nào, chỉ chăm chú lái xe, mãi cho đến khi lái xe đến đoạn đường vắng lặng, đánh vô lăng, quẹo xe vào một hẻm nhỏ, dừng xe.
"Tỷ tỷ ......"
Sở Ấu Cơ muốn hỏi Cung Thanh Hạ sao lại dẫn mình tới đây, vừa mới nói được hai chữ, đã bị môi Cung Thanh Hạ khóa môi, đoạt lấy hô hấp.
Một tay Cung Thanh Hạ đỡ lấy đầu Sở Ấu Cơ, một tay nắm chặt lấy cằm Sở Ấu Cơ, hôn mạnh mẽ, tựa như muốn nuốt tiểu nữ sinh vào bụng.
Cổ họng Sở Ấu Cơ phát ra một tiếng 'Ưm', đầu óc trống rỗng, thân thể Cung Thanh Hạ run theo, vừa bá đạo hôn, vừa tháo dây an toàn cho mình và Sở Ấu Cơ, nghiêng người ôm eo tiểu nữ sinh, đặt tiểu nữ sinh ngồi lên chân mình, tay dò vào cổ áo tiểu nữ sinh, xoa nắn tiểu trái cây mềm mại.
"Ân, tỷ tỷ ...... "
Xúc cảm mãnh liệt kéo tới, thân thể Sở Ấu Cơ co quắp một hồi, không khỏi run lên, thật sự là rất nhớ, nhớ thân thể tỷ tỷ, nhớ nụ hôn của tỷ tỷ, nhớ lúc tỷ tỷ xoa xoa, nhớ khí tức của tỷ tỷ, Ân .........
Cung Thanh Hạ đột nhiên dừng lại, môi mềm cũng rời khỏi môi tiểu nữ sinh, mở mắt ra, trong ánh mắt có sóng nước mong manh, quyến rũ vô hạn.
Sở Ấu Cơ mở mắt, có chút mù mịt, "...... Tỷ tỷ ?" Sao dừng lại .........
"Những ngày qua có nhớ tôi không ?"
"Nhớ," Sở Ấu Cơ nghiêm túc, ôn nhu gật đầu, "Nằm mộng cũng nhớ."
"Thật không ? Để tôi xem xem, em nhớ tôi bao nhiêu nào ?"
Cung Thanh Hạ nói xong, một lần nữa hôn lên môi Sở Ấu Cơ, tay nhỏ che trước ngực Sở Ấu Cơ cũng bắt đầu hoạt động.
Hai chân Sở Ấu Cơ chăm chú quấn lấy eo Cung Thanh Hạ, đồng thời, một tay cởi cúc áo trên người Cung Thanh Hạ, cách một lớp áo, xoa xoa lấy đỉnh ngọc phong của Cung Thanh Hạ, một tay khác thì luồn vào váy Cung Thanh Hạ, xoa nắn lấy đầm lầy nóng ướt, môi lưỡi liều chết dây dưa với môi lưỡi Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ cũng thăm dò vào váy đồng phục của tiểu nữ sinh, thăm dò qua lớp nội y bên trong, khi ngón tay của nàng tiến vào thân thể tiểu nữ sinh, ngón tay của tiểu nữ sinh cũng đồng thời tiến vào thân thể nàng, hai người ôm nhau chăm chú, hôn nhau, ở trong bể tình, thân thể vận động theo tiết tấu, cuối cùng lên đỉnh cao phong, hai thân thể mềm nhũn trở lại.
Cung Thanh Hạ ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt thanh lệ điềm tĩnh như mây, chăm chú nhìn Sở Ấu Cơ, "Nếu như tôi với mẹ em phát sinh mâu thuẫn, em sẽ theo ai ? Hả ?"


Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc hiệp 1 mẹ chồng nàng dâu so chiêu .............. Mọi người nói bên nào thắng ? Còn có ..... Ấu Ấu nên trả lời vấn đề của Cung Phấn thế nào ?
______________________
Lời của edit: Mình cảm thấy tình cảm phải có chút cấm đoán mới mặn nồng được, yên bình quá dễ chán nhau, đó như một thứ gia vị cho tình yêu, phải không mọi người ? ^^