Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 33: 33




Quần áo đắt tiền bị xé nát, lộ ra thân hình tuy trắng nõn nhưng lại rất cường tráng, dễ thấy nhất đó là cơ bụng phát sáng, còn cả bộ ngực bằng phẳng.

"Đàn ông thật à!" An Cẩn lẩm bẩm trong miệng, trong giọng nói có một chút tiếc nuối.

"Cô gái, cô có ý kiến gì với giới tính của tôi sao?" Trên đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi, sự giận dữ gần như tràn ngập cả căn phòng.

An Cẩn ngẩng đầu vừa khéo nhìn vào mắt người nọ, vừa rồi lúc hôn mê, cô cảm thấy đôi mắt này vô cùng đẹp, bây giờ người tỉnh mới phát hiện ngoại trừ đẹp, đôi mắt này còn có thêm vẻ ma mị mê hoặc lòng người.

Thật sự là đáng tiếc cho đôi mắt này!"Chết tiệt! Ánh mắt của cô là ý gì?"An Cẩn bị tiếng gầm nhẹ kéo tỉnh lại, lúc này mới chú ý tới tư thế bây giờ của bản thân, cô nằm sấp lên người ta, còn xé quần áo người ta, cũng khó trách người ta sẽ tức giận.

Cô cười khan, sống ba đời, đây là lần đầu tiên An Cẩn rơi vào trạng thái lúng túng như thế này.


"Dáng người không tệ.

" Cô bình tĩnh vỗ vỗ cơ bụng rắn chắc, kéo chăn ở bên cạnh lên rồi đứng dậy: "Tôi giúp anh băng bó vết thương.

"Lăn lộn một lúc lâu mới nhớ tuy đã lấy đạn ra, vết thương cũng chưa được tiêu viêm, lại còn chưa băng bó, trên giường lại truyền đến tiếng nghiến răng.

Mình đã tạo nghiệt gì đây!"Rốt cuộc cô là ai?" Tiếng nghiến răng nghiến lợi lại vang lên, nhưng dường như lần này lại có vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.

"An Cẩn, ân nhân cứu mạng của anh, sao, muốn lấy oán trả ơn à?" An Cẩn băng bó vết thương xong, lại ngước lên nhìn người trên giường, lời nói thản nhiên nhẹ bỗng giống như đối phương sẽ không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.

"Cô chính là An Cẩn?" Người nọ ngạc nhiên kêu lên, sau đó giới thiệu: "Tôi tên là Tô Hạ, tạ ơn cứu mạng của cô An, tôi nợ cô một mạng, muốn tôi báo đáp thế nào, cô chỉ cần mở miệng.


"Tuy rất bất mãn vì hành vi của An Cẩn vừa rồi nhận bản thân mình là phụ nữ, nhưng ơn cứu mạng là thật, Tô Hạ sẽ không làm lơ không nhận.

Nghĩ vậy, Tô Hạ hơi nhíu đôi mắt hồ ly lại, mặc dù tràn ngập sát ý nhưng cũng có mị hoặc khác biệt.

An Cẩn cũng không ngạc nhiên khi Tô Hạ biết thân phận của chính mình, hầu như không ai không biết nhà họ An, cũng có rất ít người không biết An Cẩn cô: "Xem ra với thương thế của anh phải dưỡng vết thương vài ngày, anh ở nơi này trước đi, coi như là vì bồi thường chuyện vừa rồi.

""Nơi này là?"Tô Hạ sinh nghi, nghe đồn cô tiểu thư nhà họ An ở Ma Đô trời sinh tính tình yếu đuối, nhát gan tự ti, nhưng cô gái trước mặt lại mặt không đổi sắc sau khi biết mình bị súng bắn bị thương, thậm chí còn giữ mình ta ở lại đây dưỡng thương?Đương nhiên An Cẩn cũng biết Tô Hạ nghi ngờ, nhưng cô lười giải thích, đứng dậy vứt bỏ băng gạc và bông y tế linh tinh dính máu, sau đó lại ném một cái điện thoại và mấy tấm card đặt cơm lên giường.

"Với vết thương của anh, đứng dậy hoạt động sẽ rất khó khăn, nếu đói bụng thì tự gọi điện thoại, chỉ là nơi này cách nội thành hơi xa, đặt đồ ăn đến đây sẽ mất hơn nửa tiếng, cho nên tốt nhất là anh đặt trước đi, tôi cũng không muốn lần sau tới đây lại nhìn thấy một cái xác chết đói.

"Tô Hạ nhìn điện thoại và card đặt đồ ăn trong tay, lại ngẩng lên nhìn An Cẩn đã xoay người rời đi, nhận thức về cô tiểu thư nhà họ An này lại nảy sinh ra cái mới.

"Tôi nghĩ, cô không tính ở lại chăm sóc tôi sao?".