Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 2: Phản Bội



Cô đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy anh hai tiến đến bế mình lên đi vào bệnh viện. Vết thương không sâu lắm nhưng có hơi rát một chút. Hơn nữa cô còn là bác sĩ, vết thương nhỏ như thế này chỉ cần sát trùng rồi dùng một miếng băng gâu là có thể giải quyết nhưng bố mẹ cô lại cứ làm quá lên.

Được đưa vào bệnh viện chỉ vì một vết thương nhỏ lại còn được anh hai bế vào họ có chiều cô quá không. Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của họ cô đột nhiên hối hận, nhẽ ra cô nên cẩn thận một chút.

Sau khi bác sĩ băng bó vết thương xong mấy người mới thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ cô cứ bắt cô nằm viện vì cái vết cắt nhỏ xíu này. Nhưng cô kiên quyết đòi về, cô là bác sĩ cô thích cứu người nhưng cô không thích ngủ ở bệnh viện vì về đêm rất nhiều người sẽ ra đi, mà thân làm bác sĩ không còn cách nào khác ngoài nhìn họ dần dần trút hơi thở cuối cùng.

Lúc này bố đi lấy thuốc mẹ đi mua cháo còn anh hai đi lấy xe. Chỉ có cô ngồi một mình trên băng ghế dài của bệnh viện.

Đang đung đưa bàn chân của mình, nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt mình cô lập tức ngẩng đầu lên nở nụ cười thật tươi, “ Trung sao anh ở đây.” Nói xong cô ngồi bật dậy ôm lấy cổ anh.

Anh cũng đỡ eo cô, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng, “ Anh nghe nói có cô bé nào đó định tự tử.”

“ Anh nghe lầm rồi, làm gì có ai tự nhiên đi t.ự tử chứ.”

Anh nghĩ rằng cô đang bao biện cho hành động bồng bột của mình liền quát lên, “ Thanh Huyền, em bao nhiêu tuổi rồi, mà còn dở cái trò trẻ con này. Em đừng làm như thế nữa có được không mọi người đều rất lo lắng cho em đấy.”

Tiếng quát vừa nãy khiến cô giật nảy mình, buông tay đang túm lấy cổ anh ra, nhìn xung quanh một vòng rồi mới bịn rịn nói, “ Anh quát em à.”

“ Anh...”

“ Vừa gặp đã quát người ta, không thèm nói chuyện với anh. Cút đi!”

Mấy cái trò ẻo lả này làm trước đám đông ngại chết cô mất thôi, nếu mấy người bạn thân của cô mà nghe nhìn thấy cô nói mấy câu này chắc chúng nó sẽ cười cô vỡ bụng mất.



Lương Văn Trung vì lo lắng cho cô nhưng anh biết nãy mình đã lỡ lời rồi “ Công chúa điện hạ, anh sai rồi. Đừng giận anh nữa.” Ánh mắt anh hiện lên một tia thành khẩn.

Cô cũng không muốn làm khó anh nữa, dù sao cả tuần có khi hai người cũng chỉ gặp nhau một lần.

“ Anh đang làm nhiệm vụ à.”

“ Không phải, chỉ là phạm nhân có ý định tự tử anh đưa vào đây cấp cứu.”

“ Ồ.”

Lúc này vị bác sĩ gọi tên của anh, từ phía xa xa bố cô cũng đang đi đến. Cô nhanh chóng hôn chụt một cái lên má anh, “ Cuối tuần gặp lại nhé. Em đi đây.” Nói xong cô cũng chạy về phía bố mình.

 Nói về cuộc gặp gỡ của cô và Lương Văn Trung cũng rất buồn cười

Sáng sớm hôm ấy bầu trời nhiều mây âm u nhưng không mưa khiến lòng người có chút phiền muộn.

Tại sân bay ở thành phố Đà Nẵng, Hoàng Thanh Huyền chậm rãi bước ra ngoài với nụ cười trên môi... Cô mặc một chiếc áo phông dài màu be có tay bồng, cùng với chân váy được may bằng bằng vải voan màu trắng, thắt lưng mảnh tôn lên vòng eo thon thả.

Dưới chiếc mũ lưỡi chai là mái tóc xoăn dài màu đen cùng khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.

Cô không biết là mình lại thu hút mọi người như thế. Vốn dĩ cô đến thành phố quen thuộc nhưng xa lạ này là vì cô dự định tạo bất ngờ cho bạn trai vào ngày sinh nhật của anh ấy.



Cô biết bạn trai mình chắc hẳn rất cô đơn bởi vì công tác một mình trong ngày sinh nhật nên đương nhiên là một cô bạn gái cô muốn truyền hơi ấm cho anh.

Mang theo món quà đã được chuẩn bị kỹ càng, Hoàng Thanh Huyền lên xe taxi, hướng về nơi ở tạm thời của bạn trai tại nơi đây. Khi xe taxi dừng lại, cô bước vào căn hộ của bạn trai với sự ngọt ngào trong lòng, nhưng lúc này cô phát hiện ra mọi thứ không như cô nghĩ.

Vì bạn trai của cô thường xuyên đến thành phố này công tác nên anh ấy đặc biệt mua căn nhà này, hơn nữa bởi vì thỉnh thoảng vô sẽ tới đây thăm nên anh ấy đương nhiên có chìa khóa.

Khi dùng chìa khóa mở cửa, cô liền cảm giác được có gì đó không đúng, trên bàn ăn có một chiếc bánh ngọt đang ăn dở, hai ly rượu đỏ mơ hồ đặt đối diện nhau. Mà trên mặt đất, có một ít quần áo phụ nữ đáng lẽ không nên có...

Sau khi cởi giày ở cửa ra vào, cô bình tĩnh xỏ đôi dép lê của mình vào, đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa đi tới cửa, liền nghe thấy bên trong mơ hồ thanh âm truyền đến...

“ Ưm...a... sướng quá...”

“ Hải...ưm nhẹ thôi anh.”

Trong mắt cô lạnh như băng, cô trực tiếp mở cửa ra, cánh cửa bị cô dùng một lực rất mạnh đập vào tường nêm hai con người kia rất dễ phát hiện được.

Hai người còn đang nấn ná trên giường ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thanh Huyền, ả đàn bà kia hoảng sợ hét lên một tiếng, trốn ở phía sau lưng người đàn ông.

Trong mắt La Đức Hải có cả sự ngạc nhiên xen lẫn với hoảng sợ, “ Huyền, sao em lại đến đây?"

"Tại sao tôi không thể đến đây?" Cô bĩu môi

Hoàng Thanh Huyền ngó đến muốn nhìn người phụ nữ trốn đằng sau hắn là ai, "Người phụ nữ này là ai?"
— QUẢNG CÁO —