Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 23: Phương Án Phòng Bệnh



Sau một ngày nằm viện cô bắt đầu làm việc lại, dạo này không chỉ có nhiều trẻ em bị ốm mà ngay cả người già cũng bắt đầu ốm. Một dãy dài người ngồi để chờ khám vừa ngồi vừa che miệng ho khiến cho cô hết sức lo lắng, nếu cứ để tình trạng này kéo dài nhất định sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.

Người dân ở đây rất ít người đi lên bệnh viện huyện, một phần vì xa thứ hai là kinh tế gia đình cũng hạn hẹp. Nếu bệnh thì trước tiên họ sẽ mời thầy mo về cúng, không thuyên giảm thì họ đổ do số trời chỉ nằm nhà chờ chết. Nhưng Hoàng Thanh Huyền biết thực chất mấy năm nay biến đổi khí hậu, ở đây ban ngày nhiệt độ khá là cao ban đêm lại mưa nên giảm nhiệt độ đột ngột nên họ không thích ứng được.

Tối hôm đó cô về nhà vừa nấu ăn vừa nghĩ đến các biện pháp khác nhau, sau khi ăn cơm xong cô cũng không xem phim như mọi hôm mà lao ngay vào phòng mở laptop mình lên bắt đầu viết viết.

Lương Văn Trung vào phòng nhìn thấy cô đang cặm cụi viết gì đó anh mới lên tiếng hỏi, “ Em đang làm gì vậy.”

Cô trả lời nhưng ánh mắt vẫn chỉ chăm chú vào laptop, “ Em đang làm phương án để phòng ngừa bệnh cảm cúm, dạo này thời tiết thay đổi nên càng nhiều người bị hơn.”

Anh lấy tay cô ra khỏi bàn phím laptop, “ Thôi nào, muộn rồi, không đi ngủ em còn ốm trước cả bệnh nhân ý.”

“ Không được, em còn chưa nghĩ ra một vấn đề.” Cô cố chấp túm vào bàn không cho anh kéo mình đi.

Lương Văn Trung thở dài một cái rồi mới nhéo mũi cô, “ Có vấn đề gì mà thiên tài y học nhà chúng ta còn nghĩ không ra.”

Cô véo anh một cái, “ Anh bớt ăn nói xà lơ đi hộ em.”

Thấy cô tập trung như thế anh cũng không nỡ trêu đùa nữa, “ Em đang gặp phải vấn đề gì.”

“ Các biện pháp để phòng ngừa bệnh thì em nghĩ ra hết rồi, cũng nói với những người bị bệnh là phải làm vậy rồi. Nhưng họ không thực hiện chỉ mấy ngày là lại đâu vào đấy.” Cô thở một hơi thật dài.

“ Đơn giản.” Lương Văn Trung nói.

“ Như thế nào.” Ánh mắt cô sáng bừng bừng nhìn anh.

“ Em bảo là em không khiến cho họ làm theo các biện pháp của em được đúng không.”



“ Ừm.” Cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“ Vậy thì sao em không nhờ sự trợ giúp của bên chính quyền đi. Người dân ở đây rất nghe lời trưởng thôn, chỉ cần em thuyết phục được trưởng thôn người dân cũng nhất định sẽ nghe theo. Mà chú trưởng thôn ấy rất tốt, quan tâm chăm lo cho dân nhất định sẽ đồng ý thôi.”

Cô gõ đầu mình một cái, “ Sao em không nghĩ ra nhỉ, ngốc thật đấy.” Nói xong cô nhổm người lên hôn chụt một cái vào má anh, “ Ông xã anh đúng là phúc tinh của em.”

“ Vậy được rồi, đi ngủ với phúc tinh của em đi.” Nói xong anh bế bổng cô lên mặc kệ tiếng kêu la oai oái như lợn bị trọc tiết của cô.

Mấy ngày sau đó cô liên tục đi từ sáng sớm đến đêm khuya mới về. Cô cùng chú trưởng thôn cùng các bác tự quản đi khắp làng đưa ra những biện pháp phòng ngừa bệnh cho người dân. Hơn nữa vài ngày trước cô có viết đơn lên bệnh viện Huyện được xin cấp một lô thuốc cảm. Đi mỗi nhà cô đều dặn liều lượng uống cho từng người khác nhau.

Cuối cùng nhờ sự nỗ lực và cố gắng không ngừng nghỉ của đội, bệnh cảm cúm đã bớt hẳn, số ca phải đến trạm xá cũng không nhiều. Ai nấy đều vui vẻ không thôi, dân làng đều phấn khởi muốn cảm ơn bác sĩ Huyền.

Cô chỉ nói đây là một việc rất nhỏ mà bất cả bác sĩ nào cũng sẽ làm, không cần mọi người cảm ơn. Nhưng người dân ở đây sống rất tình cảm, giúp đỡ họ họ nhất định sẽ trả, vì thế mà mấy ngày nay nhà của Hoàng Thanh Huyền thường có bà con trong làng lui tới, người thì biếu trứng, người thì cho mớ rau, có những thứ họ không dám ăn nhưng cũng đều đem đi biếu cô.

Cô không khỏi buồn cười trước cái bếp chất đống đồ ăn của mình, nhưng cô cũng rất vui vẻ vì những việc mình đã làm lại nhận được sự yêu thương của mọi người như vậy. Hoàng Thanh Huyền cũng không phải ăn không của người khác, khi họ đến biếu quà cô sẽ nhận cho họ vui rồi tặng lại họ một hai túi bánh. Từ đó cô mang theo cái danh hiền lành, tốt bụng truyền đi khắp thôn xóm...

Nhưng với mẹ chồng một người không thích ồn ào mà ngày ngày có người đi ra đi vào thế này bà rất khó chịu. Tuy trước mặt bà không nói thẳng nhưng khi họ về hết rồi bà mới mắng cô, “ Tự mang nặng vào người, khôn nhà dại chợ...”

Cô nghe được những lời bà nói cũng không để ý chỉ là mặt không còn vui.

Vì đợt vất vả vừa rồi mà bác trạm trưởng phê duyệt cho cô nghỉ 3 ngày cuối tuần, ông còn nói thêm câu khiến ai cũng ghen tị, “ Nhân tài của trạm chúng ta phải được nghỉ ngơi thật tốt như vậy mới có sức làm việc.”

“ Cháu đâu có phải nhân tài gì đâu, ở đây mọi người ai cũng có thể nghĩ ra mà. Chỉ là chưa biết cách triển khai đúng thôi ạ.”

“ Cháu không cần phải khiêm tốn như vậy ha ha.”