Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 31: Theo Đuổi Người Yêu Cũ





Lương Văn Trung vội vàng nói, “ Chưa có nói xong mà tèn ten." Anh lôi dưới gầm bàn lên một gói xôi xéo. Đây là một món ăn sáng khoái khẩu của cô từ thời vẫn còn là sinh viên thế nhưng mẹ chồng lại nói bà không thích mùi này nên từ đó cô chỉ ăn ở cơ quan chứ không ăn ở nhà nữa.

“ Anh mua cái này từ bao giờ, không sợ mẹ mắng à, mẹ không thích mùi này.” Lương Văn Trung đã chịu cho cô một nấc thang đi xuống, cô cũng chẳng cần giận dỗi để làm gì nữa, cô cũng không hiểu được bản thân mình tại sao gần đây chỉ cần một vấn đề nhỏ cô cũng có thể cáu giận với anh.

“ Em cứ ăn đi mẹ mắng thì anh chịu trách nhiệm. Ăn nhanh không mẹ về." Bà Nụ có hẹn với đội tập văn nghệ của làng nên đã rời đi từ sớm

Hoàng Thanh Huyền dù đã 26 tuổi nhưng khi được ăn món ngon khoái khẩu của mình cô vẫn không nhịn được cười híp cả mắt lại.

Ăn xong cô ôm lấy cái bụng tròn vo của mình, “No chết em mất thôi.” Khi nhìn đến chỗ thức ăn mẹ chồng nấu cô nhăn mặt.

Lương Văn Trung giả bộ thì thầm vào tai cô, “ Nếu vợ yêu không ăn thì thân làm chồng phải ăn thay vợ thôi.”

“ Oa chồng, anh tuyệt vời quá.” Cô nghiêng đầu sang hôn chụt mấy cái vào má của anh. Cuối cùng đã giải quyết được vấn đề nan giải này, cô sẽ không mất lòng với mẹ chồng cùng với việc sẽ không phải ăn những món kia.

Cứ thế lại một tuần trôi qua, trong tuần này vì cháu nội tương lai của mình bà rất chiều chuộng Hoàng Thanh Huyền, chỉ cần cô thèm gì bà cũng nấu kể cả xôi xéo. Nhưng ngoài ra bà còn nhét thêm cho cô mấy món bồi bổ nữa, đến viện thì cô nhường cho mọi người ăn, đến tối về Lương Văn Trung lại ăn. Nhưng có giấu thế nào cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện mà thôi.

Buổi chiều khi đang làm việc tại trạm xá cô nhận được điện thoại thông báo có một ca tai nạn ở đầu làng, tình trạng không nặng lắm chỉ bị què chân nên cô cũng đi chuẩn bị phòng bệnh cho người bị tai nạn ở.

Chỉ là lúc được gọi đi khám cô mới phát hiện ra bệnh nhân lại là người cô ghét nhất trên đời này, chỉ cần nhìn thôi là muốn táng cho anh ta què nốt cái giò còn lại.

Nhìn thấy Hoàng Thanh Huyền đi vào, ánh mắt La Đức Hải sáng bừng lên, “ Thanh Huyền, hóa ra em làm ở đây. Đúng là trong cái rủi thì có cái may mà.”

Hoàng Thanh Huyền lẩm bẩm trong lòng, may cái đầu anh đáng lẽ ra hắn phải bị dập cái mỏ để cô khâu vào cho đỡ ồn ào. Đưa tay kiểm tra chân cho anh ta thì có vẻ chỉ là bị trẹo thôi, đúng là trai thành phố yếu đuối không như chồng cô cái gì cũng cứng cáp. Tự suy nghĩ xong mặt cô lại tự đỏ lên.

Cô xoay xoay cổ chân của La Đức Hải, đập một cái thật mạnh khiến hắn ta hét lên, nhẽ ra cô phải bẻ gãy chân tên khốn nạn này mới phải nhưng ở cương vị bác sĩ không cho phép cô làm điều này.

Hoàng Thanh Huyền thấy hắn ta kêu la thì cô quát lên một tiếng, “ Tôi nắn khớp cho anh chứ không phải bẻ chân anh mà anh kêu như con lợn sắp bị chọc tiết vậy.”

La Đức Hải ngượng ngùng gãi tai, “ Anh xin lỗi làm ồn đến em rồi.”

“ Biết thế thì ngậm miệng lại." Cô ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh giường bắt đầu viết đơn thuốc, La Đức Hải bị vẻ tập trung của cô thu hút, sao ngày trước hắn có thể không nhận ra vẻ đẹp này, nghĩ đến lại thấy tiếc hắn nói, “ Thanh Huyền, anh đến đây là vì em.”

Cô bắn một ánh mắt sắc như dao về phía anh ta rồi bắt đầu tuôn ra một chàng dài lời mắng chửi khiến cho La Đức Hải cũng phải bịt tai lại: “ Tên khốn này tôi tưởng anh chỉ ngu thôi không ngờ anh lại là tên vừa ngu vừa mù. Tôi nói anh không hiểu sao, tôi đã có chồng, chúng tôi rất yêu thương nhau đừng có diễn cái vẻ si tình này trước mặt tôi mất công tôi lại phải đi nôn. Mà tôi cũng nói cho anh biết tôi chưa bao giờ yêu anh... Lúc đó tôi đồng ý làm bạn gái của anh là do tôi mù muốn thử cảm giác một lần yêu đương.”

“ Sao em lại nói như vậy được, ngày em thấy anh...ở cùng với Lưu Yến Nhi không phải em đã rất tức giận sao. Người ta nói không yêu sẽ không để ý còn em thì tức giận đến muốn phá hạt giống của anh mà.”

Hoàng Thanh Huyền đỡ trán, cô không thể chịu nổi khi nói chuyện với một người ngu như anh ta, “ Anh có tin lần này tôi phá thật không, đừng có mà thách thức tôi.”

Nói xong cô đem theo cơn tức giận đi ra ngoài cửa, giọng nói của La Đức Hải vọng ra, “ Anh đến đây là vì em, bị thế này em phải chịu trách nhiệm với anh.” La Đức Hải tự biết mình làm như vậy là hèn nhưng cảm giác khi gặp lại mối tình thanh xuân của mình hắn không làm cách nào ngăn được khao khát chiếm đoạt cô, dù cô có chồng thì có sao, hắn nhất định sẽ khiến người đàn ông đó từ bỏ cô.