Chú Và Em

Chương 1: Không phải người tốt



Hải thành.

Binh!

Bốp!

Giữa thời điểm người người đều về nhà cùng gia đình ăn cơm tối thì trong một con hẻm vắng vẻ, thứ đặc sản không thiếu nhất ở thành phố bên cạnh hải cảng này lại đang diễn ra một trận đơn phương đánh đập tàn nhẫn.

Một đám côn đồ tuổi không hề lớn, cùng lắm chỉ cỡ hai mươi, hai mươi hai vô nghề vô học, người nhỏ thì mười bảy mười tám từ dùng tay đến dùng chân đánh đấm một người bị dồn trong góc.

Đó là một thiếu niên còn mặc đồng phục học sinh cấp ba, thân hình ốm yếu gầy còm. Cậu chỉ biết ôm đầu mặc cho đám côn đồ đánh mà không hề phản kháng. Thân hình đơn bạc nằm dưới nền đất lạnh lẽo không hề rên lấy một tiếng.

"Đưa tiền đây!"

"Có đưa không!?"

Giữa những tiếng đe dọa, gặng hỏi truyền ra âm thanh yếu ớt của thiếu niên: "...Tôi đã nói không có tiền!"

"Ngoan cố thật!"

"Đánh nó!"

"Thứ mẹ không thương, cha dượng ghét bỏ!"

Đáp lại âm thanh của cậu là những cái đánh đấm càng tàn nhẫn hơn.

Hứa Dương toàn thân cong như một con tôm, mặc cho những lời nhục mạ, những cú đá rơi vào tay chân, cũng chẳng phản bác. Bởi vì cậu biết cậu nói càng nhiều đòn roi chỉ có tăng lên chứ không bớt đi. Ở nhà cũng vậy, ở đây cũng vậy.



Chịu đựng một chút, cái gì cũng sẽ qua thôi.

Nhanh thôi, họ sắp đánh đủ rồi.

Bị bắt nạt nhiều lần như vậy, Hứa Dương đã sớm hình thành thói quen. Mỗi lần đều là họ đánh đủ bỏ đi, cậu lê tấm thân tàn tạ khập khiễng trở về nhà. Xui thì lại thêm một trận đòn roi từ bố dượng nữa...

Nhưng hôm nay lại có vẻ có chút khác biệt.

"Cút ngay."

Đó là âm thanh trầm trọng của một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ cắt ngang không gian.

Bốp!

Rầm!

"A!"

"Cái mẹ gì... Á!"

Sau đó là những tiếng đánh đấm ném rơi nhưng không phải xuất phát trên người cậu. Những tiếng la hét kêu gào nhưng không phải của cậu. Cậu chưa từng rên lấy một tiếng...

Ở trong những âm thanh đó, Hứa Dương bàng hoàng mở bừng mắt ra.

Xuyên qua hai cổ tay gầy nhỏ cùng tầm mắt nhập nhèm vì bị đánh choáng váng, cậu lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông lưng dài vai rộng, eo hông hữu lực cùng một đôi chân khiến người thèm muốn bộc trong tây trang màu đen phẳng phiu. Nắm tay của hắn thô nặng rơi trên người đám côn đồ, chẳng mất chút sức đã đánh bọn họ nằm dài trên đất, đến bò dậy cũng không được, chỉ biết nằm im rên rỉ, so với cậu có khi còn thảm hơn. Hành động là vậy nhưng trông lại vô cùng nhẹ nhàng, không hề làm nhàu bộ tây trang kia dù chỉ một chút.

Bóng tối ở đây quá dày, cậu cũng không thể nhìn thấy được mặt của hắn khi nằm nghiêng trên đất thế này. Cậu muốn nhìn cho rõ, nhưng thân hình đau đớn đã đơ cứng, bởi vì dùng quá nhiều sức ôm lấy thân thể mà cứng còng, tê liệt, muốn nhúc nhích cũng khó khăn.



Chỉ là lúc nhìn thấy người kia muốn đi, cậu chẳng biết lấy đâu ra sức lực mà bò về hướng hắn, miệng còn yếu ớt gọi: "Đừng đi..."

Bước chân người đàn ông khẽ khựng lại một chút, nhưng cũng không hề quay đầu.

Chỉ có âm thanh của hắn quanh quẩn trong con hẻm tối tăm.

"Về nhà đi, buổi tối đừng lang thang bên ngoài."

Thả lại một câu như vậy, người đàn ông sải bước rời khỏi con hẻm.

Ánh sáng ở đầu con hẻm dần bao trùm thân hình của người đàn ông, cũng chỉ để lại cho cậu một cái bóng lưng ngược sáng rồi biến mất.

Hứa Dương phải nằm một hồi mới đủ sức bò dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo.

Đám côn đồ bị đánh đến gần như bất tỉnh, không thể tạo ra thương tổn cho cậu nữa. Mà cậu muốn đạp cho chúng vài cú cũng không còn sức.

Chút sức lực cuối cùng đó cậu dùng để lê lết về nhà, ngôi nhà cũng tăm tối chẳng khác gì cái hẻm nhỏ đó. Thời điểm đó trong đầu cậu còn nghĩ, người tốt đã giúp cậu đánh bọn côn đồ trong hẻm nhỏ có lẽ không hề muốn làm người tốt. Có lẽ hắn chỉ là ngứa tay, trong lòng có buồn bực sẵn tiện trút giận mà thôi. Chứ ai chẳng biết làm người tốt phải làm đến tận Tây Thiên, hắn không chỉ không xem cậu ra sao, cũng không thèm mang cậu đi nữa. Không sợ cậu nằm chết ở đó luôn sao.

Hứa Dương tự nhận mình nhỏ mọn trong lòng thật nhiều oán trách vô cớ. Mặc dù cậu hẳn nên cảm kích hắn đã tiện tay tương trợ.

Cậu khập khiễng lê bước chân, khó được đối với tương lai mê mang. Liệu những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây?

Bao giờ mẹ cậu mới chịu đứng dậy bảo vệ đứa con trai của bà khỏi sự tàn bạo của cha dượng, cho cậu một cuộc sống ra dáng con người mà không phải tự sinh tự diệt... Chắc không đâu. Tình mẫu tử của bà đã dành hết cho đứa nhỏ mới hai tháng tuổi, em trai cùng mẹ khác cha của cậu.

Vì hạnh phúc của mình, bà nhẫn tâm đem con giao cho ác quỷ.

Còn người nào đó quả thật là trong lòng có hỏa, tiện tay phát tiết sau khi đánh người xong thần thanh khí cũng sảng một chút mà đủng đỉnh đi tới điểm hẹn.