Chú Và Em

Chương 11: Dùng thân che chở



"Nó đâu!?"

"Mới thấy đây mà!!"

"Tìm!!"

Âm thanh nghe như thật gần bên ngoài khiến cho cậu hoảng hốt đến mức mặt mũi trắng bệch.

Cậu víu đến mức tay chân không biết để đâu, trông như sắp khóc đến nơi mà đuôi mắt khẽ đỏ lên. Cậu không biết vì sao mình đã vào đúng nơi rồi nhưng lại đựng phải trướng ngại. Quả thật là víu đến mức lú lẫn, khiến người bất lực.

Cũng chính lúc đó cậu bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào một lòng ngực cứng rắn, còn bị ép xoay một vòng đến choáng váng mà vô thức nắm lấy thứ gì tay có thể bắt được trong tầm tay mà siết chặt.

Người bị cậu nắm lấy vạt áo chỉ cúi đầu nhìn cậu một cái rồi vẫn ung dung tiếp tục đem cậu che ở trong ngực.

Hứa Dương không biết bản thân đã hoàn toàn bị bao bọc kín kẽ. Cậu chỉ biết theo bản năng bấu chặt vào cọng rơm cứu mạng chẳng biết chui từ đâu ra. Chỉ có trực giác nói cho cậu biết cậu nên ỷ lại nó mà vô thức rút sâu người vào lòng ngực trước mặt, im thin thít không dám lên tiếng.

Biến hóa này diễn ra quá nhanh, những người trong tiệm còn chưa kịp phản ứng.

Còn ở bên ngoài ngay tại thời điểm đó một đám người mặc áo đen cũng chạy ngang qua. Lúc đi ngang họ cũng có nhìn vào trong tiệm, bọn họ nhìn thấy một cái bóng lưng thẳng tắp dày rộng lạnh lùng, cũng săm soi nhưng không có ý định đi vào. Đối với những đôi mắt đang tò mò nhìn từ trong tiệm ra bọn họ xem như không thấy, sau đó lại kéo nhau chạy tiếp.

Đợi cho bên ngoài sống yên biển lặng, người bên trong tiệm mới có phản ứng khác.

Lưu Tranh nhướng mày thú vị nhìn Tạ Nghiêu, thế nhưng lại không có nói gì mà trước tiên vượt qua hắn đi ra ngoài, nhìn đến nhìn đi hai đầu con hẻm, sau đó tự ý đem cửa tiệm đóng lại.

"Ổn rồi đó."

Lời này của hắn đánh động Hứa Dương trong lòng Tạ Nghiêu, còn có Lục Phỉ.



Hứa Dương cứng người một lúc rồi mới dần dần thả lỏng. Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến toàn thân cậu sụp đổ ngay khi lý trí nói cậu đã an toàn rồi.

Nếu không phải có ai đó giữ cậu lại, đoan chắc cậu sẽ trượt thẳng xuống đất vì thoát lực.

Nhưng cậu còn chưa kịp lấy lại ý thức mà nhìn xem người đang ôm mình là ai thì bên tai đã vang lên tiếng gọi của Lục Phỉ: "Dương Dương!"

Sau đó cậu cũng bị lôi ra khỏi vòng tay vừa ấm áp vừa an toàn đó.

"Dương Dương, có chuyện gì vậy em? Sao mặt em tái mét vậy? Còn có bên ngoài..."

"Em gái à, để cho cậu ta nghỉ chút đi."

Lưu Tranh bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở vừa hứng thú nhìn thiếu niên đang mềm như cọng bún, dáng vẻ yếu ớt đáng thương kia. Một đỗi hắn lại quay đầu nhìn ngươi bạn thân từ thuở còn lăn lộn bên ngoài xã hội của mình với ánh mắt bát quái.

Khổ nổi người ta không thèm nhìn hắn lấy một cái, từ đầu chỉ mãi lo nhìn thiếu niên kia. Nhưng thế lại càng khiến hắn hứng thú hơn.

Trong lòng không khỏi nghĩ, thiếu niên này là ai?

Vậy mà khiến Tạ đại gia đưa tay ra cứu giúp nga.

Tạ đại gia nào đó không thèm quan tâm Lưu Tranh nghĩ gì, người ta còn đang hồi tưởng lại cảm giác mềm mại của ôn hương nhuyễn ngọc mới nãy.

Nhìn thì gầy, thế mà cảm xúc lại rất tốt...

Hứa - Cảm xúc rất tốt - Dương dưới sự vận động của Lục Phỉ cuối cùng cũng thoát khỏi cơn hoảng hốt.

Nhưng việc đầu tiên cậu làm lại là đưa mắt nhìn người đàn ông vẫn đứng ở đó như một tòa núi lớn, vừa đồ sộ vừa vững chắc lại đáng tin, cứ như có thể che chở cho cậu bất cứ lúc nào. Lúc thật sự xác định được thân phận của hắn cậu không khỏi xúc động trong lòng.

Thật sự là chú ấy...



"Cảm ơn chú út."

Cậu ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn hắn.

Dáng vẻ chân thành dù khuôn mặt nhỏ vẫn còn trắng bệch yếu ớt đáng thương, nhượng người muốn che chở.

Cái xoáy nhỏ lì lợm trực tiếp đối diện với người đàn ông khiến mày kiếm hắn khẽ nhướng lên, phiến môi lại khẽ "ừm" một tiếng vừa trầm vừa thấp, nghe thật lãnh khốc.

Nhưng chỉ có Lưu Tranh bên cạnh lại không cho rằng như vậy. Cho nên hứng thú trong lòng hắn lại càng nhiều hơn.

Tạ đại gia mà hắn biết đã từng đối đãi với ai tốt như vậy ư?

Chậc chậc, tò mò quá.

Kết quả là dáng vẻ hí hửng của hắn bị Tạ Nghiêu nhìn thấy, sau đó bị anh lạnh lùng cảnh cáo.

Mặc dù nó chẳng có tác dụng gì với Lưu đại thiếu quần là áo lượt cả.

"Chú út? Cậu gọi hắn là chú út?"

Lưu Tranh xum xuê đến bên cạnh thiếu niên trước ánh mắt cảnh cáo của Tạ Nghiêu vừa cúi đầu hí hửng nhìn cậu hỏi.

Hứa Dương không biết hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vâng."

Lúc nói cậu còn lắm lét lén nhìn người đàn ông kia. Thời điểm đụng vào tầm mắt của hắn thì như con thỏ sợ hãi rụt đầu về, dáng vẻ chọc người bắt nạt dễ sợ.

Ai đó âm thầm liếm liếm răng nanh.