Ban đầu Hứa Dương còn không chịu thả hắn ra, nhưng mà dưới sự dỗ dành nhỏ nhẹ của Tạ Nghiêu, cậu rốt cuộc cũng chịu buông lỏng tay. Có điều ánh mắt như chú cừu nhỏ đáng thương vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, một khắc cũng không rời.
Nhìn dáng vẻ tơi tả của cậu, trên cổ tay còn có mấy dấu vết do bị nắm đến bầm tím, lòng hắn ê ẩm, hận không quay lại tẫn cho Điền Hải một trận nữa.
Lúc đó hắn còn không biết vì bị hắn đánh đập quá tàn nhẫn, Điền Hải phải nằm trên giường hơn nửa tháng. Mặc dù không gãy tay gãy chân nứt xương nhưng động gân động cốt là khó tránh khỏi, còn chưa nói nổi đau da thịt lão chưa từng chịu qua. Hơn hết là tính phúc bị hắn đạp gãy, cũng chẳng biết có trị được tốt không, tương lai có thể không mần ăn gì được nữa.
Quả thật là đã kết lên thù sâu hận lớn triệt triệt để để rồi.
“Sợ không?”
Rõ ràng không cần hỏi cũng biết, nhưng hắn vẫn hỏi. Thật ra cũng chỉ là muốn trò chuyện khiến thiếu niên thả lỏng thôi.
Thấy cậu dẩu môi oan ức nhưng vẫn dối lòng lắc đầu, hắn thương tiếc vừa nhẹ nhàng giúp cậu cởi quần áo nhăn nhún ra.
Thiếu niên từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn hắn, không chút nào để ý bị hắn cởi sạch, thả vào bồn tắm, được dòng nước ấm áp ôm lấy, thoải mái đến mức khiến cậu thả lỏng cơ bắp căng cứng trên người. Sắc mặt cũng có vẻ tốt hơn.
Chỉ là lúc hắn xoay người định đi lại phát hiện vạt áo bên eo của mình bị cậu kéo chặt không buông. Quần áo của hắn trước đó bởi vì đánh nhau đã không được gọn gàng, hiện tại bị cậu kéo liền lộ ra một mảng bắp thịt hoàn mỹ màu đồng đủ khiến người chảy nước miếng.
Bất đắc dĩ thủ phạm làm bại lộ nó lúc này chỉ do dùng đôi mắt cún đáng thương nhìn hắn.
“…”
Tạ Nghiêu đối diện với đôi mắt tràn ngập ỷ lại đó vài giây, sau lại không nói không rằng im lặng cởi đồ của mình ra, để lộ thân hình hoàn toàn rắn rỏi như một vị thần bất bại rồi bước vào bồn tắm cùng cậu.
Thiếu niên giống như quên mất ngại ngùng liền nhào lên người hắn, khóa ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn cứng ngắt. Hơi thở của cậu nóng rực dễ ngửi phả bên tai hắn, vô cùng có ý thức tồn tại.
Tạ Nghiêu cứng người lại một chút, nhưng sau đó lại bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài như cam chịu mà đưa tay ra ôm thiếu niên trong lòng.
Hứa Dương như được cổ vũ lại càng quấn chặt lấy hắn. Bộ vị non nớt liền ma sát với phần nam tính hùng vĩ của người đàn ông. Tiếp xúc quá mức thân mật bất chợt đó khiến cả hai rên nhẹ một tiếng vô cùng ám muội.
Tạ Nghiêu giật mình thầm than bản thân thế mà đã quên mất chuyện này. Một chút kích thích đó liền khiến hắn tỉnh táo lại, nghĩ sao mình có thể vô tư cùng thiếu niên dán vào nhau thân mật như thế.
Là khi tâm tình đang bất ổn thì chỉ lo cho cảm xúc của chính mình, còn bỏ lại mọi thứ hay sao?
Hắn không rõ. Nhưng trước khi hắn định khắc phục tình huống này như mọi khi hắn vẫn hay làm thì đã thấy thiếu niên thả lỏng tay buông nhẹ hắn ra, ngây ngẩn nhìn xuống hạ thân hai người.
Thiếu niên da thịt trắng nõn nà, so với hắn khác biệt từ độ trưởng thành cho đến màu sắc. Lúc này hai tiểu tính phúc hình dáng khác nhau đang thân mật dính chung một chỗ. Đứa lớn thì đã ngẩng cao đầu, mười phần hưng phấn mà chọc vào đứa nhỏ, còn chọc cả vào bụng dưới của thiếu niên. Đứa nhỏ bị ma sát từ mềm nhũn cho đến bán cứng, hình dáng nhỏ nhắn đáng yêu, lúc này lại thẹn thùng chết người.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác của Tạ Nghiêu, còn chủ nhân của đứa nhỏ thì không có vậy.
Sau khi nhìn thấy tình huống này, cũng không biết cậu nghĩ cái gì mà lại lần nữa ôm chặt lấy hắn.
Hạ thân hai người vì hành động này của cậu mà ma sát vào nhau thật cuồng dã, chọc cho Tạ Nghiêu giật mình, người anh em cũng căng lên thêm một phần.
Đó giống như là một loại cỗ vũ đối với thiếu niên chưa trải sự đời. Chẳng biết cậu hiểu được bao nhiêu, có điều cái mông liền vội vã nhấp nhỏm, tạo ra càng nhiều hoa lửa giữa họ.
Không khí trong phòng tắm từ chút một bị đốt nóng, bên trong mang theo mùi vị ngây ngô khiến người mê muội. Ý nghĩ đầu tiên chính là muốn đem sự ngây ngô đó tàn phá, lấp đầy bằng sự d.âm mị.
Giọng Tạ Nghiêu đã khàn đến chính hắn cũng không rõ vừa ôm chặt thiếu niên đang loạn động vừa đe dọa: “Hứa Dương, em có biết mình đang làm gì không?”