Chú Và Em

Chương 53: Tao đéo mẹ mày thằng chó!



“Đi, đi ăn.”

Hắn sủng nịnh lau mồ hôi trên trán thiếu niên vừa dắt cậu đi đến khu ẩm thực vừa hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Có thể ăn đồ nướng không!”

Thiếu niên mắt long lanh nhìn hắn.

Tạ đại gia được một trận im lặng, bên mũi lại đúng lúc lởn vởn mùi thịt nướng thơm phức.

Khu ẩm thực trong công viên trò chơi này quả thật rất đầy đủ, đến món thịt nướng cũng có nữa. Mà bản thân hắn cũng đói bụng, mùi vị kia nồng nàn như vậy, hắn nhìn thấy rất nhiều người đang nương theo nó tìm kiếm, chính mình cũng không nhịn được ứa nước miếng.

“Đi!”

“Ye!”



“Sao vậy?”

Thấy thiếu niên đang ăn bỗng nhiên chằm chằm một chỗ nào đó bên ngoài, Tạ Nghiêu vừa đưa cuộn thịt nướng đã được cuốn rau cải tỉ mỉ cho cậu vừa hỏi.

“Dạ không ạ.”

Hứa tiểu cừu bị hỏi thì giật mình, ngượng ngùng lắc đầu vừa đưa tay nhận lấy cuộn thịt hắn đưa.

Tạ Nghiêu nghi ngờ nhìn cậu một chút, sau đó hướng mắt về phía Hứa Dương vừa nhìn. Hắn liền minh bạch.



Bên ngoài tiệm thịt nướng, cách đó không xa là một tiệm kem viên. Lúc này ở nơi đó đang có rất nhiều bạn nhỏ vòi vĩnh đòi cha mẹ mua kem cho mình. Mà hầu hết những đứa trẻ được cha mẹ dẫn đến công viên chơi đều là họ muốn bù đắp cho con mình những điều tốt đẹp nhất sau nhiều ngày vùi đầu với công việc mà bỏ bê chúng, cho nên sẽ không khước từ yêu cầu nhỏ này của chúng.

Những chiếc kem được thả trong ly giấy, bên trên trang trí những viên kẹo cùng bánh quế đẹp mắt, quả thật là hấp dẫn đối với những đứa trẻ.

Hắn lại nhìn thiếu niên dù đang ăn vẫn lén lút nhìn ra ngoài, không biết là nhìn kem hay hâm mộ những đứa trẻ kia nhưng hắn vẫn cưng chiều, vừa lau vệt nước sốt bên mép môi cậu vừa hỏi: “Muốn ăn kem sao?”

Đôi mắt thiếu niên tạch một cái liền sáng rực lên nhìn hắn.

Dù ngay sau đó lại cảm thấy mình không nên vòi vĩnh mà rũ mắt xuống, nhưng cũng không dính chính. Lâu lâu lại lén lút ngước mắt lên dòm hắn, Tạ Nghiêu thật sự là bị đôi mắt long lanh kia dòm đến tận tim gan.

“Tôi đi mua cho em.”

Quả nhiên thiếu niên liền hân hoan nhìn hắn, muốn bao nhiêu trông ngóng vui vẻ liền có bấy nhiêu.

Dưới ánh mắt của thiếu niên, Tạ Nghiêu sải đôi chân dài đi ra khỏi tiệm thịt nướng.

Lúc hắn đến được chỗ bán kem, từ nơi đó nhìn đến vị trí thiếu niên đang ngồi trong tiệm thịt nướng quả nhiên thấy được cậu đang ghé sát vào mặt tường bằng kính của tiệm nhìn đến đây. Ánh mắt kia có bao nhiêu háo hức, khiến tim người ta tan chảy.

“Chàng trai, muốn mua kem gì?”

Người bán hàng thấy hắn lớn lên cao to nhưng mặt mũi nhu hòa cũng liền niềm nở hỏi hắn.

Tạ Nghiêu lúc này mới quay đầu nhìn ông chú có chút lớn tuổi, lúc bán kem còn có thể dụ dỗ bọn nhỏ cười khanh khách, sau đó bắt đầu chọn kem.

Nhưng hắn chẳng hề nhìn thấy thời điểm hắn quay lưng đi, bên trong tiệm thịt nướng có hai người đàn ông ăn mặt bình thường nhưng dáng vẻ cao to khác hẳn tiếp cận bàn ăn của họ.



Giữa không gian ồn ào vì thời điểm cơm trưa, trong tiệm khá đông khách, người đến người đi, khói xám lượn lờ, không ai để ý thiếu niên đang ghé đầu nhìn ra ngoài bị một trong hai người đó cầm một cái khăn tay bị lên mũi. Thiếu niên chỉ kịp trợn lớn mắt theo bản năng đã ngất đi vì chiếc khăn tẩm thuốc mê. Sau đó cậu bị người đó nửa đỡ nửa nâng cùng người còn lại rời khỏi tiệm thịt nướng, không hề kinh động bất cứ người nào. Mà cho dù có thì họ cũng sẽ không nghĩ có người dám bắt cóc người khác giữa thanh thiên bạch nhật thế này.

Tạ Nghiêu ở bên ngoài mua được kem, vốn muốn khoe cùng thiếu niên nhưng lúc nhìn đến lại không thấy cậu đâu nữa. Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều mà đi trở về tiệm thịt nướng.

Mãi đến khi trở lại chỗ người vẫn không nhìn thấy thiếu niên đâu, lông mày hắn mới dần dần nhíu lại, bất an trong lòng chầu trực trào dâng.

“Người ở chỗ này đâu?”

Hắn không có chạy loạn đi tìm mà lạnh mặt bắt lấy một người nhân viên trong tiệm vốn đang muốn đến dọn bàn gặng hỏi.

Tiệm thịt nướng vốn là loại hình buffet, bình thường khách vào tiệm trả tiền xong sẽ được tự do ăn uống, ăn xong thì đi nên chẳng ai để ý họ đã đi lúc nào, chỉ cần thấy bàn trống thì dọn.

Người bị hắn bắt lại ban đầu cũng rất bối rối, nhưng đầu óc hắn khá lanh lẹ, nhanh chóng hiểu được vấn đề mà ngẫm nghĩ thử, vậy mà thật sự có thể trả lời Tạ Nghiêu: “Hình như… Hình như lúc nãy tôi thấy có hai người đến bàn này, nhưng không rõ thiếu niên kia có đi cùng họ không…”

Hắn vừa nói đến đây đã thấy sắc mặt người đàn ông đen đặc lại, vô cùng dọa người nên cũng không dám nói nữa.

Đúng lúc điện thoại trong túi Tạ Nghiêu vang lên. Hắn liền thả người ra, sắc mặt tối sầm bắt điện thoại. Bên trên là một số lạ, bình thường hắn sẽ không nghe máy nhưng lúc này hắn lại bắt.

“Tạ Nghiêu, mày nên nghĩ đến sẽ có ngày này khi đánh tao đi.”

Âm thanh ghê tởm của Điền Hải giống như đã định trước từ trong điện thoại văng ra.

Lão chẳng cần nói gì hơn Tạ Nghiêu đã hiểu được tất cả. Máu nóng của hắn liền xông lên đỉnh đầu.

“Tao đéo mẹ mày thằng chó!!”

Một tiếng rống giận âm trầm này gần như kinh động một nửa tiệm thịt nướng. Mà Tạ Nghiêu sau khi nói câu này cũng đã cúp máy, sắc mặt dọa người rời khỏi cửa tiệm.