Chú Và Em

Chương 56: Không muốn trải qua nữa



“Á á á!”

“Thằng chó! Mẹ mày tao phắt chết nó!”

Rắc!

“Á!”

Một tiếng kêu ghê người vang lên cùng tiếng gào thét của lão. Ai nghe vào cũng biết xương bàn tay của lão nhất định là đã bị đạp gãy rồi.

“Tao hỏi mày, em ấy đâu?”

Lão thì mặt không còn chút máu, bởi vì quen sung sướng mà sức chịu đựng cũng kém hơn người khác, bị đau một chút liền kêu như bị chọc tiết, còn người vừa hành hạ lão lại mặt không biểu tình, sắc mặt lại lạnh như sương giá tháng một nhàn nhạt nói: “Hải thành không thiếu nhất là nơi hủy thi diệt tích.”

“Mày cứ nghĩ mà xem, chưa đợi mày ra lệnh cho đám đàn em của mày làm gì em ấy thì tao đã ném mày xuống biển cho cá ăn. Không có mày ra lệnh, bọn chúng cũng chỉ dám giữ em ấy mà không làm gì cả. Mày có dám đánh cuộc cái mạng quèn của mày không?”

Rõ ràng hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Điền Hải đang lăn lộn dưới đất không biết có nghe thấm không chứ Lưu Tranh đang đứng bên cạnh lại như được nhắc nhở mà vỗ đầu kinh hô một tiếng.

“Mẹ, tôi đúng là bị lão làm mụ đầu!”

Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy điện thoại của Điền Hải.

Sau khi tìm thấy hắn liền đi tới, nắm bàn tay lão mở khóa rồi bấm vào danh bạ. Vì không biết rõ nên hắn chỉ có thể tìm số điện thoại gọi tới gần đây nhất của lão mà gọi đi.

Tạ Nghiêu im lặng nhìn hắn gọi, nhìn như ung dung, thật chất hắn chưa từng thả lỏng chút nào.

Cứ nghĩ sẽ có người bắt máy, nhưng kết quả lại không phải vậy. Lưu Tranh gọi mấy cuộc vẫn không có người thông.

Hắn liền đưa mắt nhìn Tạ Nghiêu.



Người sau lúc này đang cúi đầu không biết là nghĩ gì. Nhưng một hồi hắn lại đứng dậy đi ra cửa.

“Cậu đi đâu!?”

Lưu Tranh không có giữ hắn lại mà gọi với theo.

“Anh ở đây coi lão, tôi nghĩ có lẽ em ấy được người cứu rồi. Rất có thể bọn họ vẫn còn chưa ra khỏi công viên, em ấy có thể còn ở đó.”

Tạ Nghiêu thả lại nhiêu đó rồi nhanh chân rời khỏi Diễm Sắc.

Mặc kệ thế nào họ cũng phải thử mới được.

Lúc này ở khu trị an bên trong công viên trò chơi, bảo vệ ở nơi đó cũng đang đau đầu vì không tìm được Tạ Nghiêu dù họ đã dùng đến loa phát thanh của công viên. Bản thân họ cũng có nghĩ đến khả năng Tạ Nghiêu đã rời đi nên chẳng biết làm sao, cuối cùng chỉ đành báo cho cảnh sát, sẵn tiện túm cổ hai tên đàn em của Điền Hải bị đánh ngất đi chưa tỉnh.

Hứa Dương vẫn còn hôn mê mà hai cô bé kia vì phải đợi cảnh sát tới lấy lời khai nên vẫn ở lại đây.

Hai cô vừa ngồi vừa hí hửng đếm lông mi của thiếu niên, thế mà vẫn có thể vui đến quên trời quên đất. Vậy mà không hề có chút khó chịu nào khi phải phí phạm cả một buổi chiều trong công viên.

“A tỉnh rồi tỉnh rồi!”

Lúc cảnh sát vừa tới Hứa Dương cũng vừa tỉnh lại. Hai cô bé đang ngồi trông cậu vui vẻ nhảy cẩn lên.

“Cậu thấy thế nào rồi?”

Một vị cảnh sát lại gần nhẹ nhàng dò hỏi thiếu niên đang hoang mang chưa tỉnh táo hẳn. Sau đó nhìn cậu mờ mịt nhìn hết người này đến người kia một hồi, lúc quay lại nhìn hắn mới mông lung hỏi: “Đây là đâu?”

“Đây là khu trị an của công viên!”

“Là chúng em cứu anh khỏi tay hai tên bắt cóc đó!”

Hai cô bé bên cạnh liền tranh công nói ngay.



Hứa tiểu cừu vừa nghe thấy hai chữ bắt cóc thì tỉnh táo ra.

Cậu vô thức hô: “Tạ Nghiêu!”

“Tạ Nghiêu? Đó là người đi cùng anh đúng không!?”

Một trong hai cô bé reo lên hỏi.

Hứa Dương theo bản năng gật đầu nhìn cô bé.

“Bọn em đã tìm anh ấy nãy giờ rồi mà vẫn chưa có người đến nhận anh…”

Ai biết cô bé còn chưa nói hết đã nghe thấy thiếu niên nhìn ra phía xa, mừng rỡ gọi to: “Chú!”

“Dương Dương!”

Sau đó là tiếng nói của một người đàn ông nghe trầm trầm nam tính mang theo nồng đậm lo lắng cùng kinh hỉ.

Lúc họ quay đầu theo bản năng liền nhìn thấy một người đàn ông đang đuổi tới từ xa, vài ba bước đã đến trước mặt, sau đó vòng qua người họ ôm lấy thiếu niên.

“Dương Dương! Em làm tôi sợ chết mất!”

“Chú út!”

Thiếu niên còn chưa kịp hoảng sợ vì biến cố vừa rồi nhưng lúc được ôm lấy vẫn là nức nở siết chặt lấy hắn nghẹn ngào gọi.

“Không sao rồi, Dương Dương. Không sao rồi…”

Người đàn ông chẳng biết phải nói gì, lời đến bên miệng lại không thốt ra được, đến cuối cùng chỉ biết đỏ mắt nghẹn ngào trấn an thiếu niên trong lòng, cũng là trấn an bản thân hắn.

Mất rồi lại được rốt cuộc là cảm giác gì Tạ Nghiêu không rõ, nhưng cả đời hắn cũng không muốn trải qua lần nữa.